Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng

Chương 7: Nổi loạn

Biểu cảm của nam nhân vô cùng bình thản không nhìn ra cảm xúc gì, nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của nàng, y như suy tư một chút rồi chậm rãi nói.

“Muội ấy đã uống thuốc, bệnh tình đã chuyển biến tốt.”

Tri Ngu thoáng an tâm, nghĩ Thẩm Trăn là người trong lòng y, nếu mình thể hiện thiện ý với Thẩm Trăn thì chắc y sẽ bớt đề phòng nàng.

Nhưng Thẩm Dục lại bất chợt liếc nàng một cái, không đợi nàng kịp làm gì đã nói tiếp câu thứ hai.

“Tối nay ta còn có việc nên không tiện ở lại với phu nhân, lát nữa ta sẽ quay lại sau.”

Giọng y ấm áp như ngọc nhưng trong đôi mắt dịu dàng đó lại không có cảm xúc gì.

Dù đã đỗ Trạng nguyên và được phong làm Thiếu khanh Đại Lý Tự, y vẫn mang khí chất thư sinh khó gỡ bỏ được.

Thư sinh hào hoa phong nhã, không có vẻ thô lỗ của người nông dân, cũng không có mùi tiền của kẻ buôn bán, càng không có sự mưu mẹo thủ đoạn của quan trường.

Hơn nữa y lại có dung mạo tuấn mỹ thanh cao như trích tiên, nghe nói vào ngày được vinh danh trên bảng vàng, công chúa đương triều cũng từng có ý với y.

Nếu không phải nhà họ Tri trơ trẽn ép cưới thì có lẽ y còn có thể tiến xa hơn.

Tựa như y đang cho Tri Ngu có thêm thời gian để phản ứng, sau khi nói xong, y đứng yên một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Tội cho Tri Ngu, nàng chờ y cả buổi nên đầu óc gần như bị đóng băng.

Y mới tới chưa kịp làm gì đã rời đi, không cho nàng có thêm thời gian suy tính.

Tri Ngu sững sờ trong giây lát rồi theo phản xạ ngồi bật dậy, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy bóng lưng y và chén trà lạnh trên bàn bên cạnh.

Gần như không kịp suy nghĩ, nàng chộp lấy chén trà rồi ném mạnh về phía bóng lưng y.

Chiếc chén sứ xanh rơi xuống đất vỡ tan.

Tiếng vỡ chói tai xé toạc không gian yên bình giả tạo vừa rồi, để lộ một vết nứt vô cùng đáng sợ.

Cùng lúc đó, ngón tay y chợt đau buốt.

Một mảnh vỡ nhỏ bằng móng tay vô tình bắn lên, cắt bàn tay đang buông thõng của y.

Vừa đủ để y dừng bước.

Hành động nổi loạn đột ngột này lại vô tình trùng với với tính cách ngang ngược của nguyên chủ khi bị dọa sợ.

Người Tri Ngu khẽ run, cố gắng học theo tính bướng bỉnh của nguyên chủ, cắn môi nói: “Lang quân và ta thành thân nhưng chẳng ở lại qua đêm…”

“Vậy cũng thôi đi.”

“Nhưng đừng quên khế ước bán thân của Thẩm cô nương… vẫn còn ở Tri gia.”

Tuy Thẩm Trăn được gọi là biểu muội của Thẩm Dục nhưng thực ra là con gái của nhũ mẫu Thẩm Dục.

Ngày xưa, nhũ mẫu vì chăm sóc Thẩm Dục mà không may lạc mất Thẩm Trăn, trước khi tìm lại được nàng, Thẩm Trăn vẫn luôn làm nô tỳ ở Tri gia.

Đây cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến mâu thuẫn của Tri Ngu và Thẩm Trăn trong sách,

Nam nhân đã bước tới góc tối nơi ánh nến đã tắt.

Lời của Tri Ngu vừa dứt, hình như y thoáng quay đầu lại.

Qua lớp rèm ngọc, tuy Tri Ngu không thấy rõ nhưng vẫn cảm nhận được vẻ mặt y không tốt lắm.

Giọt sáp lạnh lẽo đông cứng trong không khí lạnh giá tạo nên những khuôn mặt méo mó đáng sợ ẩn mình dưới bóng tối của ngọn nến.

Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Đồng tử đen như mực không chút sinh khí của y chậm rãi chuyển động nhìn về phía giường của nàng.