Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Thụ

Quyển 1 - Chương 10

Nhưng Du Tuyên lại không làm tổn thương mình.

Sầm Tử Ương nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, trong đôi mắt sâu thẳm của cậu chứa đựng những cảm xúc khó hiểu.

Tống Niên lén lút quan sát cậu rồi nhíu mày.

Những ngày gần đây, chuyện thiếu gia thật của nhà họ Du trở về gây không ít tiếng vang, hơn nữa anh là trợ lý của Du Tuyên, đương nhiên sẽ biết một số nội tình.

Từ khi cậu quay về Du Tuyên đã không còn bước chân vào cửa nhà họ Du lần nào, người thông minh đều có thể thấy sự không được chào đón, theo lý mà nói, đây đáng lẽ là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Nhưng tại sao thiếu gia nhà mình lại quan tâm đến một kẻ giả mạo mới gặp lần đầu như vậy?

Du Tuyên ngồi vào xe thì nhìn thấy Sầm Tử Ương đang ngồi co rúm trong góc xe. Anh chưa kịp ngồi xuống, thì sự yên tĩnh trong xe đã bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại đột ngột.

Du Tuyên lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ "mẹ" hiện lên trên màn hình, anh nhíu mày, nhấn nút tắt.

Hai giây sau, điện thoại lại tiếp tục vang lên không ngừng, nhưng lần này là của Tống Niên.

Tống Niên do dự một chút rồi đưa điện thoại cho Du Tuyên: “Là phu nhân.”

Du Tuyên không kiên nhẫn nhíu mày rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Du Tuyên, con đang ở đâu?” Giọng nói dịu dàng của mẹ Du vang lên từ đầu dây bên kia.

Du Tuyên không thay đổi sắc mặt: “Con ở nhà.”

Xe cách âm rất tốt, tiếng ồn rất nhỏ, đầu bên kia rất khó nghe ra được môi trường xung quanh, so với việc giải thích với bà, Du Tuyên không ngại bịa ra một lời nói dối.

“Mẹ nghe nói, con đã đưa thằng nhóc đó đi hả?”

Du Tuyên: “Mẹ biết từ đâu.”

“Bảo vệ ở cửa nói với mẹ.” Giọng mẹ Du có chút không hài lòng.

“Mẹ biết con tốt bụng, nhưng hình như mẹ đã nói với con rồi mà, chuyện này con không cần can thiệp đâu, cứ để nó tự sinh tự diệt, chết rồi...”

Du Tuyên nhấn nút giảm âm lượng, nửa câu sau giọng nói nhỏ dần, trong không gian yên tĩnh của xe không còn nghe thấy tiếng quở trách phiền phức của mẹ anh.

Du Tuyên tựa vào cửa sổ,luôn cúi đầu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, rõ ràng là đối phó.

Ánh mắt anh vô tình liếc qua Sầm Tử Ương bên cạnh, cậu lập tức tránh đi ánh nhìn kia, giống như bị bắt quả tang khi nghe lén, toàn thân đều viết rõ sự chột dạ.

Du Tuyên khẽ cười: “Yên tâm, con biết, con mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Du...”

Sầm Tử Ương cắn chặt răng nắm chặt bức ảnh nhỏ trong tay.

Một lát sau, cậu nhận ra mình đã mất bình tĩnh, thì vội vàng mở bức ảnh ra, nhìn hai cụ già hiền từ trong ảnh, đôi mắt lại bất giác cay xè, cậu nhẹ nhàng đặt bức ảnh lên ngực rồi cúi đầu xuống.

“Vậy thì tốt, ngoài trời vẫn đang mưa, con cũng đừng...” Mẹ Du nhẹ nhàng nhắc nhở.

Bà ta còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị cúp rồi.

Du Tuyên trả điện thoại lại cho Tống Niên, khuôn mặt không hiện lên bất cứ cảm xúc nào.

Trong xe trở lại yên tĩnh, Tống Niên vẫn thản nhiên lái xe, dường như không nghe thấy gì trong cuộc gọi vừa rồi, anh ấy chỉ đóng vai trò làm một người lái xe tận tụy mà thôi.

Du Tuyên nhìn về phía Sầm Tử Ương, người đang muốn dán chặt vào cửa xe: “Cậu đang tránh tôi à?”

Sầm Tử Ương dừng lại một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”

Giọng cậu rất nhẹ, âm điệu chậm rãi, như đang nghi ngờ, nhưng trong lời nói lại mang theo một chút cảm xúc khó hiểu.

Thiếu niên có đôi mắt màu nâu đen, ánh mắt không có nhiệt độ, khi nhìn Du Tuyên luôn có một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa trong ánh nhìn của hai người.

Du Tuyên dùng tay chống đầu, anh biết rõ câu trả lời mà cậu muốn là gì.

“Đi ngang qua.”

Du Tuyên bình thản giải thích, Tống Niên lái xe ở phía trước nghe được cũng thấy quá giả.

Nơi họ ở cách chỗ hẻo lánh này ít nhất một giờ lái xe, chưa kể ngoài trời đang mưa, anh lái xe nhanh nhất cũng mất gần hai giờ.