Hắn sững sờ.
Tôi bây giờ trên mặt cuốn đầy khăn, cả người đầy vết thương, không còn tướng mạo ngày thường.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống khoé mắt.
“Triệu Thư Kỳ.”
“Có phải cô đánh nhầm người rồi không?”
Giọng nói bình tĩnh của Trần Uyển Chi, tràn đầy uy nghiêm: “Đây là lần cuối tôi giúp cô giải quyết, tôi vẫn còn chuyện phải làm không có tâm trạng náo loạn cùng cô.”
Bác sĩ cũng nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy động tác của Triệu Thư Kỳ đối với tôi, sắc mặt thay đổi, trách móc nói: “Cô đang làm cái gì, người bệnh vừa mới sảy thai, bây giờ đang còn rất yếu!”
“Mấy người cứ ồn ào như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đối diện bác sĩ, cô ta không e dè gì.
Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi đang dạy dỗ tiểu tam đó, liên quan gì tới anh?”
Chỉ có Trần Uyển Chi ngẩng đầu, giọng nói không tức mà nghiêm: “bác sĩ vừa nói cái gì? Sảy thai?”
Bác sĩ thở dài: “người bệnh có thai, tiếc thay bị đưa tới bệnh viện vì bị bạo lực, đã bị sảy thai.”
“Nếu không thì cả to lẫn nhỏ đều không giữ được.”
“Mà cô ấy khi tới bệnh viện, đứa bé đã…”
Câu nói này dường như động tới nội tâm của Trần Uyển Chi.
Anh ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Triệu Thư Kỳ: “Triệu Thư Kỳ, cô độc ác thế?”
Sau đó quay qua nhìn tài xế tiểu Vương: “Sảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho tôi? Tôi còn tưởng là chuyện nhỏ, Triệu Thư Kỳ à, cô không sợ bị báo ứng sao?”
Triệu Thư Kỳ cười lạnh: “Có anh bên cạnh, em sợ cái gì?”
“Mà con tiện nhân này làm người đàng hoàng không làm, nhất định phải câu dẫn đàn ông cơ.”
Trần Uyển Chi nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng.
Hai tay hắn run lên.
Sau đó tát lên mặt Triệu Thư Kỳ một cái: “làm bừa.”
Triệu Thư Kỳ ôm mặt, uất ức nhìn Trần Uyển Chi.
Cái tát này làm lí trí của cô ta tan biến.
“Hôm nay anh phải nói rõ cho em.”
“Có phải cô ta hủy khuôn mặt đi thì anh còn nhận ra cô ta không? Hôm nay em cho anh nhìn thấy cô ta.”
Trần Uyển Chi không để ý tới Triệu Thư Kỳ.
Mà nhìn về phía tôi: “Cần bao nhiêu tiền, cô báo giá đi, bao nhiêu cũng được.”
“Không được!”
“Anh còn muốn cho cô ta tiền?”
“Nằm mơ!”
Triệu Thư Kỳ không quan tâm mọi người phải đối.
Chạy tới giường bệnh, dưới sự kinh ngạc của bác sĩ, cô ta dơ tay lên kéo tấm khăn quấn trên mặt tôi.
Tiếp theo đó khuôn mặt tràn đầy vết thương, gần như bị biến dạng lộ ra trước mắt mọi người.
Khi Trần Uyển Chi nhìn rõ khuôn mặt của tôi.
Anh ta đứng yên tại chỗ, sau đó đôi mắt run lên, lui về phía sau.
May mà tài xế nhanh tay đỡ lấy Trần Uyển Chi.
“Vợ!”
Trần Uyển Chi hét lớn trong phòng bệnh, mọi người bị bộ dạng của hắn sợ hãi.
Triệu Thư Kỳ cũng đứng đơ tại chỗ, nhìn tôi, rồi lại nhìn Trần Uyển Chi.
“Trần Tổng…”
Tài xế Tiểu Vương dùng sức đỡ lấy Trần Uyển Chi đứng không vững.
Vào giờ khắc này tôi lộ ra nụ cười tuyệt vọng với người đàn ông này.
“Trần Uyển Chi…”
“Anh nghĩ đứa con của anh đáng bao nhiêu tiền?”
Giọng nói khàn của cô vang lên trong phòng bệnh.
“Đứa con của chúng ta…”
Gân xanh trên mặt Trần Uyển Chi nổi lên, nhất thời chóng mặt.
Tài xế Tiểu Vương cũng phản ứng nhanh, giọng nói dè dặn: “Cô….Cô là phu nhân Trần Tổng kết hôn 10 năm?”
Triệu Thư Kỳ sững sờ.
Biểu cảm trên mặt cô ta, từ tức giận tới nghi ngờ, từ nghi ngờ tới kinh khủng.
Người phụ nữ này bị doạ sợ ngồi bệt xuống đất: “Uyển… Uyển Chi, anh… anh chưa từng nói anh đã kết hôn rồi mà?”
“Em còn tưởng cô ta là tiểu tam.”
“Em cũng không biết gì, mà anh cũng chưa từng nói với em. Uyển Chi, chuyện này không thể trách em.”
Triệu Thư Kỳ hét lớn.
Đêm này Trần Uyển Chi triệt để mất đi lí trí, anh ta đạp lên bụng Triệu Thư Kỳ, sau đó bóp cổ cô ta, dí cô ta lên tường nhấc lên cao.
Tài xế Tiểu Vương dơ chân lên đạp nát điện thoại.