Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Đánh Tôi Cho Tới Khi Sảy Thai

Chương 6

Vào giờ khắc này.

Cuộc đời tôi tràn đầy tuyệt vọng.

Tôi ở trong phòng bệnh, gào thét đau lòng.

"Con của tôi!"

Bác sĩ thấy tôi tinh thần kích động, nhanh chóng tiêm cho tôi liều thuốc an thần.

Bác sĩ thở dài: "Cô may mắn sống sót cũng là mệnh lớn. Mà sau này, có lẽ cô vĩnh viễn không thể có thai."

"Chị à, ai độc ác làm ra chuyện này thế?"

"Mau báo cảnh sát đi!"

Mấy người thực tập sinh và bác sĩ lắc đầu không ngừng, nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm.

Tôi chảy nước mắt không ngừng.

Tôi hận Trần Uyển Chi, hận Triệu Thư Kì cũng hận chính mình.

Điện thoại đặt ở đầu giường vang lên không ngừng.

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ.

Chỉ biết là wechat, cuộc gọi tới không ngừng nghỉ.

Chờ tôi khôi phục lại sức lực

Tôi dùng sức với tay cầm chiếc điện thoại, mở ra xem, toàn là tin nhắn Trần Uyển Chi gửi tới.

"Hàn Phi, em ở đâu?"

"Tại sao không nhận điện thoại?"

"Con của anh thể nào rồi?"

"Anh báo tin cho ba mẹ hai bên, Trần gia chúng ta có hậu rồi, cuối cùng cũng có hậu."

"Hàn Phi, không cần biết em đang làm gì, nhìn thấy tin nhắn lập tức trả lời."

"Anh còn mua cho con một cái khoá bình an, anh tìm cao nhân mua 800 vạn đó."

Xem những tin nhắn này và mấy cuộc gọi nhỡ.

Tôi đột nhiên hiểu ra, hôm nay tài xế quay video Triệu Thư Kì đánh tôi đã gửi cho Trần Uyển Chi.

Trần Uyển Chi không có nhận ra tôi nằm trong vũng máu, có lẽ do góc độ.

Trần Uyển Chi gọi tới không ngừng.

Lần này tôi nhấn nhận cuộc gọi.

Giọng nói gấp gáp của Trần Uyển Chi truyền tới: "Hàn Phi, sao không nhận điện thoại của anh?"

"Ở nhà chờ anh về!"

"Chờ anh xử lý hết công việc lập tức về nhà, có tức giận thế nào đi nữa cũng nên hết giận rồi."

"Anh gấp gáp muốn nhìn con rồi."

Tôi im lặng.

Nghe Trần Uyển Chi nói không ngừng.

Người đàn ông này, tôi chưa từng thấy lúc điên cuồng nhất.

"Hàn Phi, sao em không trả lời?"

Trần Uyển Chi vẫn nói không ngừng.

"Được rồi, trước kia là anh suy nghĩ linh tinh, chúng ta kết hôn từ lúc hơn 20 tuổi, nỗ lực 10 năm vẫn chưa có con."

"Đột nhiên em nói vậy làm anh nghĩ lầm."

"Anh xin lỗi."

"Chuyện về Triệu Thư Kì, hôm nay anh sẽ giải quyết sạch sẽ, anh biết trong lòng em hiểu rõ, anh chưa từng đυ.ng vào cô ta, khi đó chỉ vì làm em tức giận mà thôi."

"Hôm nay cô ta đánh người, anh để tài xế tới bệnh viện giải quyết. Coi như, lần cuối cùng anh giúp cô ta."

Trần Uyển Chi nói một mình.

Giọng nói hưng phấn vô cùng.

Cuối cùng tôi mở miệng:

"Trần Uyển Chi, tôi sảy thai rồi!"

Trần Uyển Chi sững sờ.

Lần này hắn im lặng mấy phút.

Tiếp theo đó giọng nói băng giá: "Hàn Phi, Cô biết đứa con đối với tôi quan trọng thế nào không?"

"Em như vậy có ích gì không?"

"Nói lời tức giận này, trẻ con lắm."

"Được rồi, bố mẹ anh và em đang ở nhà chờ rồi."

"Bọn họ bảo em không có ở nhà, không cần biết em đang ở đâu, lập tức về nhà."

"Lần sau em dám lấy đứa con uy hϊếp anh, em thử xem?"