Làm xong, tài xế nịnh nọt vài câu.
“Trần Tổng, đợi ngài giải quyết xong chuyện với Triệu Thư Kì, tôi chở ngài về nhà.”
“Chúc mừng Trần Tổng.”
“Thuận tiện xem phu nhân ngài có xinh đẹp không.”
Sau đó tắt điện thoại đi.
Vốn dĩ bạch nguyệt quang định rời đi, nhưng khi nghe thấy tài xế nói, cô ta như phát điên.
Xoay người lại, nắm lấy tóc tôi đập mạnh xuống đất.
“Tiện nhân, tha cho mày là nhẹ quá rồi!”
“Trần Uyển Chi giấu kĩ thật, ở bên tao nửa năm rồi mà không biết anh ta kim ốc tàng kiều, âm thầm nuôi con tiện nhân như mày.”
“Mày còn muốn dựa vào con mà lên chức, đừng hòng!”
Tài xế nhìn không nổi.
Nhưng e dè quan hệ giữa cô ta và Trần Uyển Chi, giọng nói ôn hoà: “Thư kì tiểu thư, như vậy được rồi.”
“Người ta cũng có ba mẹ nuôi.”
“Cho dù làm tiểu tam cho Trần Tổng, đánh một trận là được rồi, làm gì tuyệt tình như vậy?”
Triệu Thư Kỳ lạnh lùng chế diễu: “Chú chỉ là tài xế tạm thời mà Trần Uyển Chi thuê tới mà thôi, có tư cách gì mà chỉ bảo tôi!”
“Chú có tin chỉ cần tôi mở lời, Trần Uyển Chi sẽ đuổi việc chú?”
Tài xế vẫy tay: “Tuỳ cô, dù sao thì tôi cũng chỉ làm có mấy ngày tài xế cho Trần Tổng.”
Có bà cô ở bên cạnh cũng lắc đầu, bất chấp việc bị cô ta đánh, cởϊ áσ khoác ra đắp lên người tôi.
Kết quả Triệu Thư Kỳ phát khùng lên.
Cô ta kéo cái áo khoác trên người tôi xuống, hét lớn: “ai bảo bà che người con tiện nhân này lại, tôi muốn cho mọi người nhìn thấy bộ dạng cô ta lúc này.”
“Cô gái, làm gì cũng phải giữ đường lui cho mình, mang cô ấy đi bệnh viện đi.”
“Sảy ra chuyện đó.”
Bà gì có lòng tốt khuyên bảo.
Những người khác cũng mở lời: “Đúng vậy, cô xem cô ấy chảy nhiều máu như vậy, đáng thương ghê. Mình cô ấy bị năm người các cô đánh.”
“Cha mẹ người ta nhìn thấy cũng đau lòng.”
Triệu Thư Kỳ chế diễu nói: “Cô ta cũng có cha mẹ? Tôi tưởng nhà cô ta chết hết rồi cơ.”
“Thế thì làm sao không có ai dạy dỗ cô ta.”
“Còn đi câu dẫn người yêu của người khác.”
Cuối cùng tài xế giọng nói cao hơn: “Triệu tiểu thư, nếu bây giờ cô không muốn đi, tôi bây giờ gọi điện cho Trần Tổng.”
Nhìn thấy tài xế làm thật.
Triệu Thư Kỳ trừng mắt lườm tôi, như kẻ chiến thắng, ngước mặt lên dẫn đầu đám chị em cô ta rời đi.
Tôi không kiên trì nổi.
Cảm thấy mình gần như chết đi.
Trước khi hôn mê tôi nhìn thấy mọi người gọi 120, chuyện sau đó tôi không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy đã nằm trên giường phòng bệnh.
Cơn đau khó nói tràn ngập cả cơ thể tôi.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một bác sĩ mặc áo trắng, đứng trước giường bệnh của tôi, lắc đầu.
Nước mắt tôi chảy xuống.
Dùng hết sức lấy đi tháo ra túi thở ô xi trên miệng ra.
Khóc không thành tiếng: “Bác sĩ, con của tôi…”
Bác sĩ do dự một lúc, nhỏ giọng nói với tôi:
“Tiểu cô nương.”
“Đứa dứa bé… bị sảy thai rồi!”