Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Đánh Tôi Cho Tới Khi Sảy Thai

Chương 4

(văn gốc nó ngắn như vậy à)

Nỗi đau khó nói nên lời tràn ngập toàn thân tôi.

Có sự bảo đảm của Trần Uyển Chi.

Bạch nguyệt quang mất đi lý trí, lấy con dao gọt hoa quả ra trước mặt đám đông, đám đông thấy cô ta dùng dao, lùi hết về phía sau.

Ánh mắt hung ác của chị em bạch nguyệt quang nhìn xung quanh phòng tránh có người báo cảnh sát.

"Cầu xin mọi người, mau báo cảnh sát!"

"Bụng tôi đau quá...đứa bé, cứu đứa bé của tôi!"

Tôi cảm nhận được, phía dưới tôi đang chảy máu ra.

"Ai dám?"

"Tôi nói lại lần nữa, tôi dạy dỗ tiểu tam, không liên quan tới ai cả!"

"Vì con tiện nhân này, bạn trai muốn chia tay với tôi, chuẩn bị kết hôn với cô ta!"

Bạch nguyệt quang cầm dao, uy hϊếp mọi người xunh quanh.

"Các chị em, ấn cô ta lại, cô ta dựa vào mình xinh đẹp, tao hủy mặt mày đi xem sau này Trần Uyển Chi còn có ngắm mày nữa không?"

Bạn bè của bạch nguyệt quang cũng có chút sợ hãi.

Vì xunh quanh tôi đã nhiễm đầy máu dưới đất.

"Thư Kỳ, hay là bỏ đi."

"Đừng để cô ta chết."

Bạch nguyệt quang lắc đầu nói: "yên tâm, không sao đâu, con tiện nhân này sống dai lắm."

"Đánh thế nào cũng chẳng sao."

"Trần Uyển Chi đáp ứng mình sẽ giải quyết chuyện này."

Chị em cô ta nóng lòng.

Cuối cùng ấn tôi xuống đất, bây giờ tôi cảm thấy chóng mặt, gần như ngất luôn.

Tôi không còn sức để vùng vẫy.

Cơn đau thắt truyền tới, bạch nguyệt quang dùng dao rạch lêb mặt tôi.

Máu đỏ che đi tầm nhìn tôi.

Tôi vô vọng cùng cực, nước mắt chảy ra không ngừng.

"Coi cô sau này còn dám câu dẫn đàn ông không?"

Bạch nguyệt quang kiêu ngạo nhìn tôi.

Giờ đây trong lòng tôi chỉ còn đứa bé trong bụng.

Cơn đau trong bụng vẫn tiếp tục, so với cơn đau trên mặt không là gì.

Tôi mơ màng nhìn vũng máu dưới đất, cảm thấy cả đời tôi sụp đổ.

Chịu đựng trong thời gian dài.

Có một người đàn ông trung niên tự xưng là tài xế của Trần Uyển Chi đi tới.

Tôi không quen biết người đàn ông này, chỉ nhớ là tài xế trước kia của Trần Uyển Chi vì nhà có việc nên xin nghỉ dài hạn.

Cho nên người trước mắt này chắc là Trần Uyển Chi tạm thời tìm.

Anh ta dũng mãnh, làn da đen, còn mặc trên người bộ vét.

Nhìn tôi nằm trên đất.

Anh ta sửng sốt, hiển nhiên là không nhận ra tôi.

Anh ta nhìn bạch nguyệt quang nói: "Chuyển bay 5 giờ tối của Trần tổng, trần tổng sai tôi tới đón cô ra sân bay."

"Sao cô lại đánh người như vậy!"

Bạch nguyệt quang đắc ý nhìn tài xế: "Uyển Chi sẽ ra mặt giải quyết, anh sợ cái gì?"

Sau đó bạch nguyệt quang lấy điện thoại trên tay chị em cô ta, máy quay đối diện tôi.

Mở lời nói.

"Nhìn thấy chưa?"

"Đây là kết cục của tiểu tam!"

Tài xế gọi điện cho Trần Uyển Chi.

"Trần tổng, Triệu Thư Kì đánh người ta bị thương nặng."

"Có cần tôi quay video lại cho ngài không?"

Sau đó tài xế lấy điện thoại ra quay lại cảnh tôi nằm trong vũng máu.

Gửi cho chồng tôi.