Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 25

【Làm sao bây giờ, có ai trong số bọn họ biết chuyện này không a!】

Mạc Cửu Vi lần thứ một vạn hận bản thân chỉ là một đứa trẻ, khiến nàng có đầy bụng lời muốn nói cũng không thể lên tiếng nhắc nhở.

Tuy nhiên, hình như cũng không cần nàng nhắc nhở nữa.

Chỉ thấy Hồ Tửu là người đầu tiên xông ra ngoài, co giò chạy thục mạng, "Ta đi trước một bước! Các ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ bọn họ, đừng gϊếŧ ta!"

Hắn ra vẻ sợ chết khϊếp, lời còn chưa dứt người đã biến mất sau gốc cây phía trước.

Điều này khiến bốn tên tu sĩ Trúc Cơ kia nhìn đến ngây người——

Không phải chứ, ngươi giở trò gì vậy??

Vừa rồi còn cảm thấy thế lực bên này tuy yếu, nhưng lại rất coi trọng tình nghĩa đồng môn, nguy hiểm trước mắt vẫn đoàn kết một lòng, không hề sợ chết... Kết quả trong nháy mắt đã có kẻ phản bội?

Tên tu sĩ nam mặt mày âm hiểm Trúc Cơ hậu kỳ suýt nữa thì bật cười, "Còn tưởng xương cốt cứng rắn lắm, vậy mà chỉ có thế này thôi sao?"

"Tên phản bội hèn hạ!" Lưu lão đầu sững người, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, phẫn nộ quát lớn với bốn người, "Các ngươi mau đi bắt tên phản bội kia lại đây, gϊếŧ hắn trước!"

Bốn người kia lại hừ lạnh một tiếng, "Yên tâm, các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy thoát, xử lý các ngươi trước cũng như nhau!"

Nói xong liền giơ kiếm xông về phía bọn họ.

"Chạy mau!"

Lưu lão đầu hô to một tiếng, đồng thời, mọi người trong Tiên Lai Tông đều dùng hết sức bình sinh co giò chạy thục mạng, trong nháy mắt đã chạy xa.

"Chỉ có thế này thôi sao!" Bốn tên tu sĩ Trúc Cơ kia nhìn với vẻ khinh thường vô hạn.

Còn tưởng xương cốt cứng rắn lắm, không ngờ tất cả đều là giả vờ!

Bọn chúng không phát hiện ra, Hồ Tửu là người chạy trước tiên đã dừng lại bên cạnh một cây linh hoa, một bên nhét cánh hoa vào miệng một bên đổ thứ trong tay lên đám cỏ màu xám xanh trên mặt đất.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn vừa ra tay, Lưu lão đầu và những người khác đã nhanh chóng vượt qua nơi này, tiếp tục chạy về phía trước.

"Hừ, còn chạy, không biết tự lượng sức mình... Á!"

Bốn tên tu sĩ Trúc Cơ chế nhạo, trong đó có một tên đã mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu lên định bắn ám khí về phía trước.

Thế nhưng có thứ gì đó đột nhiên vướng vào chân hắn, hắn mất đà ngã nhào về phía trước, trùng hợp ngã dúi đầu vào bụi cỏ Diên Ngư.

Đang định chống tay bò dậy, thế nhưng cánh tay đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo, liền cảm thấy một trận choáng váng, thế giới trước mắt cũng trở nên mơ hồ vô cùng.

"Rầm" một tiếng, hắn lại ngã xuống.

"Bịch bịch bịch..."

Sau hắn là ba tiếng động liên tiếp, bốn người ngã dúi dụi xuống đất.

Hồ Tửu thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Còn Lưu lão đầu và những người khác vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, khi thấy bốn người kia chạy đến gần Hồ Tửu đều đồng loạt dừng bước, nín thở chờ đợi.

Cho đến khi xác định bọn chúng đã ngã xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đáng sợ quá... May quá." Đỗ Nguyệt vỗ vỗ ngực, vô cùng sợ hãi.

"Mau qua đó xem thử, đừng để bọn chúng tỉnh lại." Dịch Hành Vân nói.

Cả đám quay trở lại, sau đó liền phát hiện bốn người kia đang nằm trên bãi cỏ Diên Ngư, sắc mặt xanh mét, dường như còn đang sùi bọt mép.

"Thần kỳ quá!" Mạnh Linh kinh ngạc thốt lên.

Kiến thức thông thường này ngay cả nàng cũng không biết, nàng nhận ra cỏ Diên Ngư, nhưng nhiều hơn nữa thì không biết.

Mạc Cửu Vi thật lợi hại, sao lại biết nhiều thứ như vậy?

Lần này là nàng đã cứu mạng cả tông môn đấy!

Mạnh Linh nhìn về phía Mạc Cửu Vi, suýt nữa thì buột miệng khen ngợi, nhưng lại nhịn xuống.

Không được, nhịn đã, không thể để lộ bí mật đó.

"Hồ Tửu, huynh lợi hại thật đấy." Trần Lam cũng có chút nhịn không được, bèn lên tiếng khen ngợi Hồ Tửu, "May nhờ có huynh cứu chúng ta."