Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 3

【Vị sư tỷ này thật xinh đẹp, nhìn qua là biết người có tâm địa lương thiện!】

Đỗ Nguyệt mở to mắt --

Giọng nói ấy, quả nhiên là của nàng!

"Tiểu bảo bối, có lạnh không? Có đói không? Ta là Đỗ Nguyệt sư tỷ, nếu muội cảm thấy khó chịu ở đâu thì kêu lên vài tiếng nhé." Nàng ấy hỏi bằng giọng dịu dàng.

Lời này mà nói với những đứa trẻ khác thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, nhưng đứa bé trước mặt này rõ ràng là khác biệt, chẳng lẽ... là do nàng có thiên phú phi phàm?

Dù sao thì nàng nhất định có thể hiểu được.

Mạc Cửu Vi há miệng, phát ra tiếng "ư a".

【Không lạnh, không đói!】

Mạc Cửu Vi cảm nhận một chút, biết được lúc nãy mình ngủ đã được bọn họ chăm sóc rất tốt.

Nghĩ đến đồ ăn và quần áo đều là do bọn họ vất vả tìm kiếm cho mình, trong lòng Mạc Cửu Vi ấm áp lạ thường --

【Tiếc là hiện tại ta còn quá yếu ớt, không thể làm gì được, chờ ta lớn lên một chút nhất định sẽ báo đáp Tiên Lai Tông!】

Đỗ Nguyệt phì cười.

Đây đúng là một tiểu bảo bối biết tri ân báo đáp!

Nàng ấy không để lời nói này trong lòng, bởi vì Mạc Cửu Vi cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi có khuyết tật, nàng có thể giúp gì cho Tiên Lai Tông chứ?

Hơn nữa, Tiên Lai Tông có thể chống đỡ đến lúc nàng lớn lên hay không còn là một vấn đề.

Tiếng tranh cãi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Mạc Cửu Vi có chút nôn nóng kêu lên --

【Ta muốn ra ngoài xem náo nhiệt!】

Đỗ Nguyệt mím môi cười, "Được, Đỗ sư tỷ đưa muội đi."

【Tuyệt quá, Đỗ sư tỷ thật là hiểu ý ta!】

"... Không có tiền thì thôi? Được rồi, ta thấy thanh kiếm kia của cô nương cũng đáng giá vài chục tinh thạch, ta sẽ làm việc thiện, lấy nó để trừ nợ một trăm, nếu các ngươi đồng ý, số còn lại ta sẽ cho các ngươi thêm một tháng nữa!"

Vừa ra ngoài, Mạc Cửu Vi đã nhìn thấy một nam tu trung niên có vẻ mặt gian xảo giơ tay ra, chỉ thẳng vào thanh kiếm bên hông của một nữ tu.

Mạc Cửu Vi nhớ rõ, vị nữ tu này chính là người đã lấy pháp y duy nhất của mình ra để bọc lấy nàng, giúp nàng chống chọi với cái lạnh, hình như họ Kỷ.

Kỷ Thanh Thanh biến sắc, theo bản năng nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay.

"Không được, đó là đồ gia truyền duy nhất còn lại của Kỷ sư điệt, sao có thể dùng để trừ nợ cho ngươi được!" Lưu lão đầu giận dữ nói.

Tên này thật là quá đáng, thanh kiếm của Kỷ sư điệt ít nhất cũng phải đáng giá vài nghìn tinh thạch, hắn ta vậy mà lại mở miệng nói là một trăm.

Đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp hoạn nạn sao!

"Hừ, vậy các ngươi còn có thứ gì khác có giá trị sao?" Trịnh Thành cười lạnh.

Mọi người trong Tiên Lai Tông đều im lặng.

Môn phái của bọn họ vốn đã khó khăn lắm rồi, chỉ là không muốn đoạn tuyệt truyền thừa, phá hủy tâm huyết của sư tổ.

Những năm qua, vì duy trì môn phái, mọi người đã dùng hết tất cả tích góp, pháp y, pháp khí có thể bán đều đã bán hết.

Có thể nói, mọi người muốn ăn một bữa ngon cũng không có tiền!

Trong tình huống này, lấy gì ra để trả nợ cho hắn ta đây?

Kỷ Thanh Thanh cắn chặt môi dưới, nhìn thanh kiếm với vẻ mặt không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, chuẩn bị lên tiếng.

Cùng lúc đó, Mạc Cửu Vi nhìn nam tu họ Trịnh kia, ánh mắt khẽ động --

【Tên này ngày mai sẽ đến sườn núi Thanh Phong, hơn nữa còn chết dưới miệng Thanh Hổ thú, trả tiền cho hắn ta cũng là uổng công.】

【Nếu như có thể khiến bọn họ hoãn nợ lại, đợi đến ngày mai rồi trả, như vậy thì đương nhiên là không cần phải trả nữa.】

Mọi người trong Tiên Lai Tông đều chấn động, đồng loạt quay đầu nhìn Mạc Cửu Vi.

【Ơ? Nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có khóc nháo gì đâu.】

Đỗ Nguyệt bước lên trước, là người đầu tiên lên tiếng, "Trả tiền thì có thể, nhưng phải cho chúng ta thêm vài ngày để gom góp, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ trả."