Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 1

Gió rét gào thét, trong thời tiết lạnh giá của tháng chạp, tuyết rơi dày đặc phủ trắng xóa đất trời.

Lưu lão đầu co ro trong bộ quần áo cũ sờn, cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.

Môn phái Tiên Lai của bọn họ ngày càng sa sút, đến bây giờ đã sắp đến bước đường cùng, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đến cả pháp y để chống chọi với cái lạnh cũng không có.

Cứ tiếp tục như vậy, chi bằng cả môn phái dắt nhau đi ăn mày còn hơn, vừa hay có thể xếp thành hàng dài xin ăn.

Ông thở dài, đang định ra ngoài thăm hỏi tình hình thì bỗng nhìn thấy trên bậc thang có một bọc gì đó.

Lại gần một chút, thì ra là một cái bọc trẻ con!

Lưu lão đầu giật mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, khi nhìn rõ thứ được bọc bên trong đúng là một đứa trẻ sơ sinh, sắc mặt ông lập tức sa sầm, vừa chống nạnh vừa mắng:

“Kẻ bất lương nào lại nỡ lòng vứt bỏ đứa bé như vậy? Trời lạnh thế này, chẳng phải muốn lấy mạng đứa nhỏ sao! Khốn nạn!”

Ông tức giận mắng chửi một hồi, nhìn thấy đứa bé bị lạnh đến toàn thân tím tái, nhắm chặt hai mắt, hơi thở yếu ớt, cũng chẳng màng đến bản thân nghèo khó không đủ ăn, liền cởϊ áσ ngoài ra bọc chặt đứa bé, bế về phía môn phái.

“Lưu sư thúc, người đã về… A, người đang ôm cái gì vậy?”

“Trời ơi, sao lại có một đứa bé?”

“Lưu sư thúc, chẳng lẽ người có con riêng sao? Không ngờ người già rồi mà vẫn còn…”

“Im ngay! Các ngươi ngậm miệng lại hết cho ta, đứa bé này là ta nhặt được ở ngoài cửa môn phái! Không biết kẻ nhẫn tâm nào chỉ sinh không nuôi dưỡng, đúng là thứ trời đánh!”

“Để ta xem, là một bé gái, có vẻ như đã hôn mê rồi?”

“A--”

Có người kinh hô, “Nó, nó hình như bị khuyết tật!”

Bởi vì hai chân của đứa bé gái rõ ràng không được bình thường, đặc biệt là phần dưới bắp chân, nhìn như bị teo cơ, hơn nữa còn có chút vặn vẹo.

Mọi người im lặng một lúc, sau đó càng thêm phẫn nộ:

“Hóa ra là thấy con bé khuyết tật nên mới vứt bỏ, loại người này sao có thể làm cha mẹ chứ, khốn nạn!”

“Thật là tội nghiệp!”

Ồn ào quá…

Mạc Cửu Vi mở mắt.

Công pháp mà nàng tu luyện có tên là "Cửu Chuyển Thiên Địa Quyết", yêu cầu phải tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, sau đó trải qua chín lần đầu thai chuyển thế, trải qua chín kiếp nhân sinh khác nhau, trong khoảng thời gian này không được tự sát để cưỡng ép ngừng lại, đợi đến khi hoàn thành thuận lợi mới có thể phi thăng thành tiên.

Công pháp này không chỉ quý hiếm mà còn cực kỳ khó tu luyện, sở dĩ Mạc Cửu Vi lựa chọn nó cũng là bởi vì biết sau khi tu luyện thành công, thực lực sẽ vô cùng mạnh mẽ, vượt xa những tu sĩ phi thăng khác.

Tính đến thời điểm hiện tại, nàng đã trải qua tám kiếp luân hồi, chỉ còn lần cuối cùng này là có thể phi thăng thành tiên.

Tám kiếp trước thật sự là trắc trở khó khăn, khiến nàng có chút mệt mỏi, hy vọng kiếp này có thể sống an nhàn, vui vẻ ăn uống, hưởng thụ cuộc sống.

Không biết lần này mình lại đầu thai vào gia đình nào đây?

Vừa mở mắt ra, nàng đã bắt gặp một khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô:

【A, yêu quái cây?】

Lưu lão đầu đang cúi xuống nhìn đứa bé thì ngẩn người.

Giọng nói non nớt này là của ai?

Ông nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người đứa bé.

Xung quanh đều là người lớn, chỉ có một đứa bé này, nhưng… nó vậy mà biết nói chuyện?

【Không đúng, không phải yêu quái cây, hóa ra là một lão già.】

【Không phải chứ… Nơi này nghèo như vậy sao? Xem ra kiếp này muốn sống an nhàn là điều không thể rồi.】

Nó không hề mở miệng!

Nhưng, giọng điệu này quả thật giống như những lời nó sẽ “nói”!

Lúc Lưu lão đầu còn đang kinh ngạc, thì không phát hiện ra mấy đệ tử còn sót lại của Tiên Lai Tông cũng đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đứa bé, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

【Lạnh quá… đói quá…】

Cơ thể này dường như đặc biệt yếu ớt, ngay cả thần hồn cường đại như nàng cũng có chút không chịu nổi.