Haibara Yu nhìn phản ứng của cô, có chút mất mát mà rụt tay về.
“Đầu nấm.”
Shabana Ume đột nhiên nói.
“A? Tên tớ là Haibara.”
Shabana Ume nhìn cậu ta chằm chằm.
Dáng vẻ có chút đáng yêu, nhưng thực lực có chút yếu thì phải...mặt cậu ta sao lại ngày càng đỏ lên rồi, bệnh sao? Nhân loại đúng là vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.
Yếu đuối như vậy thì không làm đồ ăn của mình được rồi.
Cô lại đưa mắt nhìn sang Nanami Kento đứng bên cạnh.
“Tóc vàng”
“...Tôi tên Nanami”
Thật là, dùng màu tóc để nhớ mặt người sao.
Thấy Shabana Ume dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn mình, Nanami Kento hỏi: “Có chuyện gì?”
Cảm giác hơi lạnh sống lưng, không hiểu sao Nanami cảm thấy Ume đang dùng ánh mắt như mấy người đi lựa thịt ngoài chợ mà định giá mình.
“Mặt ủa mày ê, lúc nào cũng bí xị chắc thịt cũng không ngon.”
“...Cảm ơn đánh giá của cậu. Nhưng tôi cảm thấy không lo lắng việc mình ngon hay không, dù sao tôi cũng không phải là đồ ăn.”
Đối tượng thứ hai này cũng không được.
Nanami Kento tuy rằng mạnh hơn Haibara Yu, nhưng thịt có vẻ không ngon bằng.
Tiêu chuẩn chọn đồ ăn của Shabana Ume: thứ nhất phải xinh đẹp, thứ hai chính là sức mạnh, vừa đẹp vừa mạnh lại càng tốt!
Dù chỉ là hút máu, cũng phải là loại máu tốt nhất.
Xem ra chỉ có thể tìm thêm.
Nanami Kento nhìn quanh một vòng, mày nhíu lại.
“Này, sao xung quanh càng ngày càng đông người thế này.”
Mà tất cả đều là nam - tất cả đều là đàn ông đấy.
Haibara Yu thò đầu lại gần, lộ ra vẻ mặt “Tôi biết tuốt.”
“Mọi người đều đến xem Shabana đó.”
Đâu phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy mỹ nhân.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, người cũng đã tập hợp đủ, vậy đi thôi.”
Nanami Kento không nhúc nhích, nâng đồng hồ lên nhìn, lộ rõ vẻ khó chịu: “Bây giờ chính xác là giờ tan làm.”
Nhân viên cao chuyên nhắc nhở: “ Đêm nay học sinh trường cao chuyên có làm tiệc chào đón học sinh mới.”
“Địa điểm tôi đã đưa cho Haibara-kun. Thời gian cũng không còn sớm, các cậu cùng nhau qua đó đi.”
Truyền tin xong, nhân viên công tác liền rời đi trước.
Có thể nhìn thấy các vị tiền bối đáng ngưỡng mộ, Haibara Yu thật hào hứng. Nanami Kento tuy rằng không muốn đi lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, vẫn nên đi chào hỏi một tiếng.
“Shabana?”
Haibara Yu đứng tại chỗ, khó hiểu mà nhìn theo Shabana Ume, từ lúc rời khỏi quán cà phê, cô cứ một mình một hướng, hoàn toàn mặc kệ bọn họ.
“Cái loại tụ tập này tôi không thèm đi đâu, các cậu tự mình đi đi.”
Shabana Ume còn không thèm quay đầu lại nhìn, cứ vừa đi vừa nói như thế.
Gấp gọn chiếc ô màu đen trong tay thành một bó. Thiếu nữ dùng đầu ngón tay câu lấy cán dù quơ quơ, để lại dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tiệc chào mừng gì chứ, ồn ào náo nhiệt nhức đầu muốn chết, chẳng có ý nghĩa gì.
Kiếm ăn mới là chuyện quan trọng!
Thế giới này đông người như vậy, còn sợ không tìm thấy đối tượng thích hợp để hút máu sao!
Shabana Ume lòng tràn đầy tự tin mà thầm nghĩ.
Nhưng người tính không bằng tời tính, thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, cô đi kiếm “thức ăn” từ nắng cháy da đến hoàng hôn rồi đến tối mờ nhưng lại không thấy “thức ăn” nào đạt tiêu chuẩn.
Sự tự tin ban nãy giờ đã chuyển hóa thành sự mất kiên nhẫn cùng tức giận.
Sao lại thế này!
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ!
Tại sao ở một thế giới nhiều người qua lại như vậy mà không có ai đạt tiêu chuẩn để cô hút máu!?
Hoặc là lớn lên quá xấu, khiến người yêu cái đẹp như Ume không thể nào hạ miệng được, hoặc là hệ thống không chấp nhận, nói người đó mất máu nhiều sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống của họ.
Không có ai vừa đẹp vừa nhiều máu để cô hút sao?!
“Được rồi, coi như ta đã hiểu, ngươi đây chính là không muốn cho ta hút máu!”
[Nếu ta không định cho ngươi hút máu, thì từ đầu đã không nói ý tưởng này cho ngươi]
Hệ thống bình tĩnh mà phản bác.
[Tìm không thấy thì về trường học trước]
“Không được”
Shabana Ume lại đi qua mấy khu phố. Đồng hồ treo tường ở cửa hàng đã chỉ 10 giờ đêm.
Cô bây giờ đang đi đến khu phố ẩm thực. Đã là giờ tan tầm nhưng có nhiều người vẫn còn chưa về nhà, mọi người tụ tập ở Izakaya khá đông, tiếng hò reo vui chơi cùng tiếng mời rượu vang lên không ngừng...trong tiệm truyền ra vô số giọng nói .
...
“Tiền bối Gojo không sao chứ, tiền bối bị rót rượu nhiều thật.”
“Hay là đi xem một chút”
“Không cần đâu, cậu ta chỉ là ra ngoài hóng gió chút thôi. Uống tiếp đi.”
“Mặc kệ cậu ta đi, không chết được đâu. Uống! Uống tiếp đi! Tới đây nào, này Nanami-kun....”
“Tôi...”
...
Hình như cô vừa nghe thấy giọng người quen nhỉ?
Shabana Ume nhìn quanh, lại bị bóng dáng của ai đó ở phía xa thu hút, không nhịn được mà di chuyển bước chân.
Mái tóc màu trắng của thiếu niên hơi rối, tuy không biết tại sao người này buổi tối mà lại mang kính râm, nhưng nhìn đường nét khuôn mặt cùng dáng người hoàn mỹ, xem ra nhan sắc cũng không tệ a.
Thân hình cao lớn, bây giờ lại đang đi đứng không vững, cứ như đứa trẻ tập đi, lúc nghiêng sang trái lúc lại ngã sang phải, đôi khi còn đυ.ng phải người đi đường.
Shabana Ume nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người phía trước, với đôi mắt cực kì nóng bỏng!
Năm giác quan của quỷ còn đọng lại càng khiến cô cảm nhận rõ sự ngon miệng của “thức ăn” trước mắt. Loại bỏ mùi rượu khó ngửi của người nọ, Ume nhìn tháy rõ dưới lớp quần áo đó là khối cơ bắp rắn chắc, dưới khối cơ bắp đó lại là vô số mạch máu dồi dào đang cuồn cuộn chảy, tất cả đều cho thấy người trước mắt cô đây chắc chắn là “một kẻ mạnh”.
Cực phẩm!
Cực phẩm a!!!!
Cuối cùng cũng thấy được “thức ăn” hợp khẩu vị rồi.
Nhưng không hiểu tại sao trên người của người nọ lại có hương vị thơm ngọt như vậy, đồ ngọt đều ngon miệng sao.
“Này, cậu gì ơi...cậu có thể đi được chứ?!”
Shabana Ume liếʍ nhẹ cánh môi đỏ, răng nanh rục rịch, lòng bàn tay xoa vào nhau, giống như báo hoa mai đang chuẩn bị vò lấy con mồi.
Hệ thống lần này lại ngược lại, im lặng thật lâu.
Khiến Ume mất hết kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.
“Ê!”
“Này!”
[Người này...có thể]
Hệ thống chậm rãi lên tiếng.
[Nhưng mà, ngươi thật sự chọn hắn sao?]
“Vô nghĩa!”
Shabana Ume không khỏi lớn giọng, “Thật vất vả lắm mới tìm được người thích hợp, không ăn hắn chẳng lẽ để hắn ăn ta?”
Hệ thống hít sâu một hơi.
—— một chiến sĩ quả cảm!
[Được...đi]
[Nếu là ngày thường, ngươi muốn đến gần hắn chắc chắn là đều không thể, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, hắn hình như say rồi]
[Ý thức hiện tại đang mơ hồ, “Lục Nhãn” cũng không hoạt động tốt được, nói không chừng ngươi có cơ hội.]
[Ngươi không cần ở trước mặt hắn nói quá nhiều, không cần bại lộ năng lực. Hắn càng có nhiều thông tin, về sau khả năng tìm được ngươi càng lớn.]
[Ta sẽ giúp ngươi che chắn, không để hắn nhìn rõ ra ngươi]
[Nếu không với cái trình độ này của ngươi, dám “ăn” hắn, về sau hậu quả thật không dám nghĩ đến.]
[Tuy nói như vậy, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút]
[—— người này, là chú thuật sư mạnh nhất...]
[Ở tương lai gần]
Hệ thống lải nhải một đống thứ bên tai cô, nhưng Shabana Ume nghe chữ được chữ mất, cô chỉ tập trung nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương lúc này đã bước vào hẻm nhỏ.
Sau khi hệ thống dứt câu “Có thể”, cô liền lao vυ't đi như chiếc cung tên.
Đồ ăn ——
Đồ ăn của ta! Túi máu của ta!
Ta tới liền đây!!!