“Nghe tin gì chưa, có ba đứa năm nhất mới nhập học đó.”
Tại trường cao chuyên chú thuật, phòng học của học sinh năm 2.
Học kỳ mới đã bắt đầu, chủ nhiệm còn chưa đến lớp, ba vị tiền bối năm hai đang ngồi đó nói chuyện phiếm, Geto Suguru đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Cũng là hai nam một nữ.” Ieiri Shoko tiếp lời, “Nghe nói bạn nữ đó là người cực kỳ xinh đẹp.”
...Xinh đẹp? Đẹp?
Hai chữ này lập tức chọc trúng vào dây thần kinh của người nào đó.
Thiếu niên với mái tóc trắng, đang nằm dài trên bàn miệng thì ngậm que kẹo, không nói lời nào mà ngồi bật dậy, thẳng lưng, đầu hơi cúi làm kính râm trễ xuống, lộ ra đôi mắt màu xanh lam.
Chỉnh lại tư thế, chắc chắn rằng hai người trước mặt đều có thể thấy rõ dung nhan 360 độ không góc chết của mình, Gojo Satoru vừa bình tĩnh lại vừa tự tin mà hỏi:
“Đẹp hơn tớ không?”
Geto Suguru: “...”
Ieiri Shoko: “……”
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Gojo Satoru chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, thúc giục bọn họ: “Hửm?”
“Con bé đó đẹp hơn tớ sao?”
Lại trầm mặc vài giây.
Hai người ăn ý mà cùng dời tầm mắt, không dám nhìn tên điên nào đó đang hơn thua.
Geto Suguru: “Hai nam sinh tên là Nanami Kento, Haibara Yu, còn bạn nữ tên là Shabana...”
Ieiri Shoko: “Ume, Shabana Ume.”
Geto Suguru: “Cũng không biết thực lực của hậu bối năm nay thế nào.”
Ieiri Shoko: “Nanami-kun cũng không tệ lắm. Nghe nói là nhân tài được đặc biệt chiêu mộ. Shabana hình như cũng thế.”
Gojo Satoru ngồi bên cạnh: “...”
Cậu bất mãn mà lớn tiếng, tìm sự tồn tại: “Này! Các cậu, đừng có mà cố tình làm lơ tớ chứ.”
Geto Suguru: “Còn tiệc chào đón học sinh mới thì chắc có tiền Utahime lo rồi.”
“...Ai cho cậu cái tự tin đó vậy hả Suguru, làm như tiền bối Utahime còn muốn nhìn thấy mặt cậu. Quên trò đùa dai lần trước của cậu rồi sao?”
Geto Suguru ìm lặng, còn không biết xấu hổ mà cười.
Tuy nói vậy nhưng ...
Ieiri Shoko thầm nghĩ, vì còn có đàn em xinh đẹp là Shabana, nên tiền bối Utahime đã cố tình chuẩn bị lễ chào đón cực kỳ long trọng, còn dặn dò Shoko với khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, đừng để Gojo Satoru xuất hiện, nếu cậu ấy đến thì nhất định phải hạ gục cậu ta bằng mọi giá, không để cho cậu ta nói được một lời nào.
Không sai, chính là có ý chuốc say Gojo.
Bọn họ vừa phát hiện tửu lượng của Gojo Satoru cực kỳ kém, cũng không biết uống rượu.
Thiếu nữ xoay tròn bút máy trong tay, liếc mắt nhìn cậu thiếu niên tóc trắng bên cạnh, thầm nghĩ.
Với dáng vẻ này mà xuất hiện trước mấy nhóc năm nhất, haiz chẳng có dáng vẻ của tiền bối một chút nào.
Bị bơ đẹp một bên – Gojo Satoru rốt cuộc không nhịn được mà đập bàn đứng dậy.
“Khó trả lời lắm sao, đương nhiên là đẹp hơn rồi.”
Nhìn xem, đương nhiên là không thể để cậu ta xuất hiện trước mặt mấy nhóc năm nhất được, tuyệt đối không thể.
Geto Suguru: “Không cần lúc nào cũng phải mở vô hạ hạn đâu, cậu xem đầu óc cậu chắc bị cháy hỏng rồi.”
“Ông đây không mở thuật thức.”
Gojo Satoru chống tay lên mặt bàn, hít sâu, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, hai tay đút túi quần đi ra khỏi lớp.
“Satoru?”
“Tớ đi xem tụi năm nhất.”
Hai người còn lại nghe vậy liền nhìn nhau, rồi thì thầm to nhỏ:
“Là đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta sao?”
“Chắc vậy rồi.”
“Thật là, chẳng ra dáng tiền bối gì cả.”
“Giống cậu đấy Geto”
“...”
Geto Suguru khó khăn tìm lại tiếng nói của mình: “Shoko, đừng so sánh người bình thường như tôi với người điên như cậu ta chứ.”
Gojo Satoru đứng ở cửa, hai hàm răng nghiến chặt, quay đầu lại nhìn bọn họ: “Thân là tiền bối, tớ chỉ đi -xem- một chút, nhìn hậu bối của mình đáng yêu đến cỡ nào.”
Cậu vốn dĩ không muốn so đo nhan sắc mỹ miều của mình với bọn năm nhất lông gà vỏ tỏi này, chỉ là nghe hai người bọn họ khen hết lời như vậy nên có chút tò mò với hậu bối tương lai, đang không có gì làm nên quyết định đi nhìn một chút.
Ưỡn ngực, ông đây chính là tiền bối.
“Đây là muốn trốn học sao?”
Ieiri Shoko nhắc nhở.
Gojo Satoru lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Ha? Tiết của lão già đó có gì thú vị đâu, học cả năm nay rồi cậu còn chưa thấy chán hả, tớ ....”
Giọng nói uy nghiêm của thầy chủ nhiệm từ đâu vang đến.
“Nói cái gì đấy hả, Satoru?”
“...Ách, thầy Yaga!”
Bang!
Ngày đầu tiên của năm học mới, Gojo Satoru đã nhận được cú đấm yêu thương của thầy Yaga.
Đỉnh đầu nhói đau, nhưng Gojo Satoru không để tâm, mặt dày xin thầy cho mình ra ngoài.
“Thầy, em muốn đi xem mấy đứa năm nhất.”
“Hiện tại không được.” Yaga Masamichi bước lên bục giảng.
“Ba đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ rồi, là nhiệm vụ kiểm tra năng lực.”
“Nhanh về chỗ ngồi đi, đừng gây chuyện nữa.”
Gojo Satoru đứng đó bất động.
“Nói vậy là thầy đã gặp qua ba người họ rồi?”
“Đã gặp rồi.”
“Em muốn hỏi...” thuật thức của bọn họ là gì.
Tự cho rằng bản thân mình hiểu tất tần tật về học trò, chưa đợi Gojo nói hết câu Yaga Masamichi đã đánh gãy lời cậu.
“Em đẹp hơn! Mau về chỗ đi, thầy còn phải dạy học”
Gojo Satoru: “...”
Cái cậu muốn hỏi đâu phải cái này.
Cuộc so đo nhan sắc với hậu bối cuối cùng cũng có thể hạ màn tại đây.