Phế Hậu Hiện Đại Phát Sóng Trực Tiếp Hằng Ngày

Chương 8: Ngươi là Tần Đảng!

Tần Kiểu ngủ ngon lành còn Tiêu Trạch lại thức trắng cả đêm. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại thấy gương mặt Tần Kiểu hiện lên. Đến nỗi mà sáng hôm sau, tất cả thái giám, cung nữ hầu hạ đều bị vẻ uy nghiêm của hắn dọa cho không dám thở mạnh.

Hôm nay là ngày văn võ bá quan tề tựu lại triều đình, bàn luận đại sự trong thiên hạ.

Tiêu Trạch ngồi trên long ỷ, nghe đủ loại hội báo của quan lại với khuôn mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn vẫn luôn chú ý đến màn hình phát sóng trực tiếp trong điện.

Nữ nhân trong màn hình đang ngủ say, đến giờ này rồi mà vẫn chưa thức dậy.

Tiêu Trạch không khỏi nhớ tới quá khứ. Nữ nhân Tần Kiểu này chẳng khác nào phụ hoàng và hoàng huynh của hắn, lòng muông dạ thú. Nàng không chỉ không an phận với hậu cung mà còn vươn tay đến triều đình. Nàng có nhiều mưu kế, cũng rất có thủ đoạn, hơn nữa còn có đại gia tộc là Tần phủ chống lưng. Nàng dám bồi dưỡng thế lực trong triều, ý đồ cướp ngôi vị hoàng đế của hắn.

Nàng còn nói cái gì mà không đành lòng nhìn hắn vất vả, phải cùng hắn san sẻ, giúp hắn phê duyệt tấu chương, giúp hắn xử lý triều sự.

Hừ, chẳng qua là vì lợi ích riêng mà thôi!

Cũng may hắn tương kế tựu kế, mặc kệ để nàng lo liệu theo ý mình. Khoảng thời gian đó, nàng rất tích cực, ngày ngày thức dậy khi trời còn chưa sáng.

Không ngờ nàng còn có một mặt nhàn tản lười biếng thế này.

Tần Kiểu cũng nhớ không rõ đã bao lâu rồi cô không được ngủ ngon hế này. Khi cô đóng vai Hoàng Hậu cần cù chăm chỉ số khổ trong thế giới tiểu thuyết kia, ngày nào cũng phải dậy sớm đúng giờ để phù hợp với thiết lập cần cù.

Nằm yên không tốt sao? Lăn lộn mù quáng làm chi!

Cũng may bây giờ cô không cần giữ gìn thiết lập “Cần cù” đáng sợ này nữa.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống căn phòng xinh đẹp, Tần Kiểu duỗi người một cái thật thoải mái, không nhịn được nghĩ đến bài hát —— xã hội chủ nghĩa thật tốt xã hội chủ nghĩa thật tốt, trong nước xã hội nhân dân có địa vị cao ~

Tiêu Trạch vừa nghe các bá quan trên triều đình khẩu chiến không ngừng, vừa nhìn nữ nhân Tần Kiểu lười biếng duỗi eo lười đang hát hò cái gì đó. Sắc mặt hắn còn đen hơn cả đáy nồi.

Mới đầu xuân Cẩm Quốc đã phải chịu một trận lũ lụt, vô số bá tánh không còn nhà, không còn mùa màng, xác chết đói la liệt khắp nơi. Mấy năm gần đây chiến tranh liên miên với nước láng giềng, quốc khố Cẩm Quốc hao tổn khá nghiêm trọng, triều đình không thể không tăng thêm sưu cao thuế nặng để lấp thêm vào quốc khố.

Hôm nay có quan viên nhắc tới tình hình thiên tai ở phương nam trên triều, hy vọng triều đình ra bạc cứu tế. Cũng có người nói đến việc kiến thiết lại sau thiên tai, triều đình có thể cứu nhất thời nhưng không thể tất cả đều đợi triều đình ra bạc cứu tế mãi được, giúp bá tánh tự cứu lấy mình mới là thượng sách. Mấy vị tranh luận không thôi, ồn ào vô cùng.

“Hoàng Thượng, sử dụng phân bón hữu cơ rất hiệu quả. Mấy năm gần đây bá tánh Sở Địa thu hoạch ổn định, năm nào cũng được mùa. Hay là mở rộng phương pháp này…”

“Lưu đại nhân, những năm gần bá tánh Sở Địa được mùa nhờ vào mưa thuận gió hoà, liên quan gì đến yêu pháp kia chứ?”

“Phương pháp này không phải yêu pháp, bá tánh có thể làm chứng.”

“Phế hậu yêu ngôn hoặc chúng, cổ xuý yêu pháp, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân…”

“Ngươi... ngươi có thành kiến mà thôi! Người được hưởng lợi từ những phương pháp này là bá tánh. Tần hoàng hậu đề xướng cách dùng phân hữu cơ, kỹ thuật chiết cây, lại tạo... đều rất hữu ích cho bá tánh và tiến bộ nông nghiệp. Xin Hoàng Thượng đừng phủ nhận tất cả.”

“Hừ! Lưu đại nhân, Tần thị đã sớm bị biếm thành thứ dân, ngươi lại dám gọi nàng là Hoàng Hậu? Ngươi như này là bất mãn với ý chỉ của Hoàng Thượng sao?”

Lưu đại nhân vội khom người giải thích: “Hoàng Thượng minh xét, thần tuyệt đối không có ý này! Thần chỉ hy vọng bá tánh cày cấy được mùa, sống những ngày an lành không cần lo cơm ăn áo mặc...”

“Lưu đại nhân, ngươi còn giảo biện. Đến bây giờ ngươi vẫn nói giúp cho Tần Đảng. Ta nhớ rõ ngày trước ngươi được phế hậu dìu dắt nên mới có cơ hội vào triều làm quan, khó trách ngươi lại nói giúp cho Tần thị. Ngươi còn dám nói ngươi không phải Tần Đảng?”

“Phế hậu cầm giữ triều cương, tội ác tày trời, ngươi lại nói giúp loại độc phụ này. Ngươi muốn gì đây?”

“Nếu Giang Nam không chịu lũ lụt thì chắc chắn mùa màng bội thu.”