Phế Hậu Hiện Đại Phát Sóng Trực Tiếp Hằng Ngày

Chương 5: Thi thể nàng bị chà đạp

Mưa to liên tục không ngừng, đèn đóm sắp bị mưa gió dập tắt. Hoàng Thượng khăng khăng tìm thi thể của phế hậu, không ai dám khuyên can, cũng không ai dám suy đoán tâm tư của thiên tử.

Thỉnh thoảng lại có một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, chiếu rọi một đám thái giám, thị vệ bị mưa xối ướt. Mưa gió đêm nay có vẻ dữ dội lạ thường, thậm chí người nào hơi nhát gan còn sợ tới mức run chân.

Tiêu Trạch đứng dưới mưa, nhìn “Hệ thống phát sóng trực tiếp” ở xa xa trong cơn mưa. Thứ này vẫn luôn đuổi theo hắn, bất kể hắn đi đến đâu nó đều xuất hiện trước mặt hắn, không chịu ảnh hưởng gì từ môi trường bên ngoài cả.

Lúc này, hình ảnh Tần Kiểu đã đi vào một chỗ cao ngất trong mây…… Tần Kiểu đi vào cửa, có vẻ rất quen thuộc với nơi đó. Nơi đó có rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy. Tiêu Trạch nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nàng đang dùng tay sờ soạng vào cửa rồi bước vào một căn…… phòng.

Căn phòng không lớn, còn không bằng một phòng nghỉ bất kỳ trong hoàng cung. Tần Kiểu vừa vào cửa bỗng cả căn phòng sáng lên dị thường. Hay những thứ đó là yêu pháp của nàng?

Tiêu Trạch sống hơn hai mươi năm cuộc đời nhưng chưa từng gặp yêu ma quỷ quái, hắn không tin những thứ này.

Tần Kiểu ăn mặc một bộ y phục lố lăng, đầu óc rối bù. Nhìn qua màn mưa, hắn có cảm giác nàng lười biếng không thể tả nổi. Tiêu Trạch không khỏi nhớ lại Tần Kiểu ngày trước, nàng rất xinh đẹp nhưng cả người như có độc anh túc khiến người ta không thích nổi.

Nhưng Tần Kiểu trong hình ảnh kia lại không bén nhọn như trí nhớ của hắn mà thay vào đó là một Tần Kiểu có vẻ lười biếng, tùy tiện. Hắn so sánh cẩn thận, nữ nhân này chỉ có khuôn mặt y hệt Tần Kiểu, còn lại mọi thứ đều khác hoàn toàn.

Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh nữ nhân một hồi lâu nhưng người kia không phát hiện ra gì cả. Nói cách khác, “Tần Kiểu” trong màn hình không nhìn thấy hắn.

Nữ nhân này thật sự là Tần Kiểu sao? Nàng có liên quan gì đến Tần Kiểu? Vì sao hắn có thể nhìn thấy nàng? Lại vì sao chỉ có một mình hắn mới nhìn được nàng? Hay là nữ nhân Tần Kiểu này chết đi rồi nhưng vẫn chưa buông bỏ được chấp niệm với hắn?

Hắn đang định gọi người đến đánh nát màn hình thì bỗng hình ảnh trên màn hình lại thay đổi.

Tần Kiểu biến mất, phụ đề màu xanh xuất hiện —— vì bảo vệ quyền riêng tư của đối tượng phát sóng trực tiếp, phát sóng trực tiếp tạm dừng và được mở ra sau, xin vui lòng chờ.

Sau đó, phụ đề biến mất cùng với âm thanh “Tích tích”. Không trung lại đen nhánh như cũ, chỉ còn mưa rơi đầy trời.

Mọi người vẫn đang tìm kiếm thi thể Tần Kiểu, Tiêu Trạch mím môi không nói lời nào. Khí thế của hắn áp đảo mọi người khiến ai nấy đều khẩn trương không dám lơ là.

Sớm biết Hoàng Thượng còn muốn kiểm tra thi thể phế hậu thì Vương Hoài Đức còn lâu mới dám tùy ý vứt xác. Bây giờ hắn rất hối hận, không đoán ra được vì sao Hoàng Thượng căm thù phế hậu đến tận xương tuỷ mà bây giờ lại ra quyết định như vậy.

Đêm mưa hôm nay vừa tối vừa lạnh, nước sông đào bảo vệ thành cũng không cạn, nói không chừng phế hậu đã sớm bị cuốn đi rồi.

Mọi người đốt đèn l*иg tìm hồi lâu, cuối cùng cấm vệ quân tìm được một tấm chiếu và bộ quần áo rách nát trong một cái mương ven đường. Cách đó không xa còn có xương cốt máu thịt lẫn lộn.

Tiêu Trạch nghe nói đã tìm được thi cốt, hắn muốn qua đó xem rốt cuộc là thế nào thì không ngờ lại bị thủ lĩnh cấm quân là Võ Tuấn Dật ngăn cản: “Hoàng Thượng, thi thể đã bị linh cẩu gặm sạch chỉ còn xương cốt…… Ngài không thấy thì hơn.”

“Trẫm phải nhìn thấy bằng được!”

Tiêu Trạch không tin mấy chuyện ma quỷ. Hắn nhất định phải xác nhận cái chết của Tần Kiểu là thật hay giả cho nên nâng bước đi qua đó.

Trong mương nhỏ rải rác những mảnh chiếu rách, bên cạnh đó có y phục bị xé nát. Trong bụi cỏ có mấy miếng xương người rơi lả tả, còn có mấy miếng thịt vụn trên mặt đất bùn. Đúng thật là thảm không nỡ nhìn.

Ngay cả tướng sĩ từng lên chiến trường mà nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không khoẻ, tiểu thái giám nhát gan càng không dám nhìn.

Tần Kiểu xuất thân hậu duệ quý tộc, nửa đời tôn quý, không ngờ sau khi nàng chết lại rơi vào tình cảnh thảm như vậy. Nàng rất kiêu ngạo, nói vậy oán hận của nàng đối với hắn phải lên đến cực điểm, cho nên mới giả thần giả quỷ làm cái gì mà “Hệ thống phát sóng trực tiếp” để đi theo hắn?

Tiêu Trạch lạnh lùng, “Vương Hoài Đức!”

Vương Hoài Đức nơm nớp lo sợ, vội vàng tiến lên.

“Trẫm phái ngươi đi khuyên Tần Kiểu xuất cung tĩnh tu, ngươi xử lý như vậy sao?”

Vương Hoài Đức biết không ổn, hai chân hắn mềm nhũn quỳ xuống, “Nô tài có tội, là nô tài hành sự bất lực, xin Hoàng Thượng khai ân.”

Gần vua như gần cọp, Tiêu Trạch phái Vương Hoài Đức cầm rượu độc đi cho phế hậu hai sự lựa chọn, xuất cung đi tu hoặc là chết. Bây giờ phế hậu đã chết, Hoàng Thượng lại muốn truy cứu trách nhiệm của Vương Hoài Đức.

Tiêu Trạch nhớ tới hình ảnh nữ nhân xinh đẹp động lòng người kia rồi lại nhìn một đống thi cốt thảm không nỡ nhìn, hắn không khỏi tức giận.

Cho dù hắn không yêu nữ nhân này, nhưng tốt xấu gì thì nữ nhân này cũng ở bên cạnh hắn mười năm. Ngay cả nuôi con chó, con mèo cũng có tình cảm với nó, sao đám hạ nô này dám chà đạp nàng như thế! Đánh chó còn phải xem chủ nhân!