Zombie Nhỏ Cũng Muốn Thế Giới Hòa Bình

Chương 11

Thị lực của zombie nhỏ tốt hơn con người không chỉ gấp một lần, cậu có thể nhìn rõ ràng từng nét trên gương mặt Tạ Trường Thời. Mười hai năm không gặp, Tạ Trường Thời dường như có chút khác với trong ký ức.

Nhận thức này đạt đến đỉnh điểm khi bóng dáng Tạ Trường Thời xuất hiện ở tầng tám.

Người đàn ông mặc bộ vest đen vừa vặn, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo thẳng thớm, đường nét lạnh lùng, thần thái nhạt nhẽo, nhìn qua có vẻ xa cách không gần gũi. Huống chi khi đối phương ngước mắt nhìn lên, đôi mắt dài hẹp còn lạnh lẽo hơn cả bầu trời đêm không sao tối qua vài phần.

...Hoàn toàn khác với thiếu niên tuy cũng lạnh lùng nhưng luôn tỏ ra bất đắc dĩ với cậu mười hai năm trước.

Dung Kính như bị dội một gáo nước lạnh, sự phấn khởi và vui mừng sau khi liên lạc được với Tạ Trường Thời đều bị nước lạnh cuốn trôi sạch sẽ. Cậu có chút do dự đứng tại chỗ, chuông cảnh báo nguy hiểm tự có của zombie nhỏ đang kêu tít tít, khiến cậu không dám tiến lên.

Đôi mắt đen láy ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Tạ Trường Thời, Dung Kính đắn đo trong lòng hồi lâu mới khẽ hỏi: “Tạ Trường Thời?”

“Ừm.”

“Thật sao?” Dung Kính lẩm bẩm, rồi uyển chuyển bày tỏ sự nghi ngờ của mình, “Anh có vẻ khác với trước đây.”

Tạ Trường Thời nhìn chăm chú vào thiếu niên.

Không có nhiều thay đổi so với trong ký ức, đặc biệt là đôi mắt tròn xoe quan sát anh có vẻ linh động như thú nhỏ.

Anh bước dài hai bước lên phía trước, đứng trước mặt Dung Kính, cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói về bí mật nhỏ của thiếu niên: “Cái răng đó của cậu tốn hết toàn bộ số tiền trên người tôi, một vạn ba, cậu còn chê không đẹp, khóc lóc hỏi bác sĩ có thể đổi cái răng vàng không. Bác sĩ cười nói cậu có gu độc đáo, cậu còn tưởng ông ấy khen —”

Lòng bàn tay “bộp” một cái che lên môi anh, hơi thở và cảm giác mềm mại khiến Tạ Trường Thời khẽ sững người.

Dung Kính nuốt nuốt nước bọt, cười lấy lòng với anh: “Tôi tin anh, tin anh rồi, nhưng mấy chuyện mất mặt này đừng nói trước mặt người khác mà.”

Cậu nghiêng người, ý chỉ phía sau Tạ Trường Thời còn có trợ lý.

Tống Thanh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bàn tay Dung Kính che miệng Tạ tổng nhà mình, tròng mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Khoan đã, không phải bị mắc bệnh chung chứng ưa sạch sẽ của bá tổng sao?

Chứng bệnh ưa sạch sẽ đâu rồi?!

“Khăn giấy.”

Giọng trầm thấp khiến Tống Thanh hoàn hồn, rồi thở phào trong lòng.

Không có vấn đề, chứng ưa sạch sẽ vẫn còn.

Anh ta có thói quen mang khăn giấy ướt trong túi áo vest, nghe Tạ Trường Thời sai bảo, lập tức tiến lên đưa khăn giấy ướt qua.

Tạ Trường Thời cụp mắt nhận lấy, tay phải ngón dài nắm lấy cổ tay mảnh mai của thiếu niên, đầu ngón tay chạm vào cảm giác mềm mại trơn mịn đó khiến anh khựng lại một chút, sau một hai giây dừng lại, anh như không có chuyện gì xảy ra, kéo cổ tay xuống, khăn giấy áp lên lòng bàn tay Dung Kính, lau lau.

Tống Thanh: “...”

Khác với sự im lặng của Tống Thanh, Dung Kính chớp chớp mắt, trái tim đang đập loạn xạ trong khoảnh khắc này bỗng nhiên bình yên trở lại.

Trước đây cậu đi chơi về, lần nào cũng bị Tạ Trường Thời kéo đi rửa tay, vừa rửa vừa dạy dỗ: “Phải chú ý vệ sinh, cẩn thận kẻo bị bệnh.”

Rồi lấy khăn giấy bọc lấy ngón tay cậu, tỉ mỉ không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Đúng là Tạ Trường Thời.

Dung Kính lại tiến thêm hai bước, khẽ nói: “Lần này tôi thực sự tin anh là Tạ Trường Thời rồi.”

Cậu chỉ chỉ vào tay Tạ Trường Thời, bổ sung: “Thói quen lau tay cho tôi của anh vẫn không thay đổi.”

Lau xong lòng bàn tay, từ gốc ngón giữa lên trên, rồi lau sang hai bên.

Tạ Trường Thời khẽ nhướng mắt, đột nhiên bật cười một tiếng.

Nụ cười đột ngột làm dịu đi đường nét cấm dục và lạnh lùng của anh, cũng dễ dàng che giấu áp lực từ trong ra ngoài tự nhiên toát ra từ người anh.

Dung Kính nhìn đến ngẩn người, hỏi anh: “Anh cười gì vậy?”

“Cười cậu cũng không thay đổi.”

Dung Kính nhíu mày: “Tôi đã thay đổi rồi, tôi có chú ý vệ sinh, trước khi ăn cơm đều có rửa tay mà.”

“Không.” Ngón tay dài trắng lạnh của người đàn ông cầm khăn giấy ướt đó, tùy ý vò lại ném vào thùng rác trong lối đi, ngón tay tự nhiên buông xuống, để lộ mu bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, anh nói, “Tôi nói là, cậu vẫn ngốc nghếch như trước.”

Nói xong, không đợi Dung Kính tức giận nhảy dựng lên, bàn tay anh đặt lên đầu thiếu niên, nhẹ nhàng ấn xuống, khoảnh khắc nghiêng người đi qua quay đầu nhìn lại, hoàng hôn phía sau anh tạo nên vẻ dịu dàng không thật rõ: “Nhưng cũng đáng yêu như xưa.”