Đêm xuống khiến nghĩa trang thêm vài phần u ám và đáng sợ, gió thổi bay lá rụng về phía cổng chính.
Vài thiếu niên đeo ba lô núp sau cây, nghển cổ nhìn về phía phòng bảo vệ. Màn hình tivi nhấp nháy, còn tên bảo vệ béo ú gác chân lên bàn, miệng há hốc ngáy vang.
Người đứng đầu ra hiệu, thì thầm: “Thừa lúc ông ấy đang ngủ, chúng ta mau trèo tường vào thôi.”
Mấy ngày trước họ đánh bóng với nam sinh lớp 2, đặt cược bên thua phải qua đêm ở nghĩa trang Nam Thành.
Xui xẻo thay, họ lại là những kẻ thua cuộc.
Các thiếu niên nhanh nhẹn trèo qua cổng sắt, lẻn đến góc tây bắc của nghĩa trang.
Đây là một khoảng đất trống, rất thích hợp để dựng lều, vị trí cũng khá hẻo lánh, bảo vệ tuần tra thường không đến đây.
“Không hổ danh là nghĩa trang, nhiệt độ ở đây mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.”
“Đúng là rợn người thật.”
“Thôi, đừng tự dọa mình nữa, tụi mày mau dọn đồ đạc mang theo ra đi.”
Điện thoại, máy tính bảng, pin dự phòng, đèn pin và các thiết bị cắm trại khác được lấy ra từ ba lô. Một nam sinh mặc áo bóng chày đen lại lục lọi trong ba lô, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu ta lôi ra một nắm tỏi, một thanh kiếm gỗ đào đã cũ, một bức tượng Chung Quỳ mặt mũi hung tợn và ba củ khoai lang cỡ bằng bàn tay.
“Ý gì đây?”
“À, nhà tao làm đồ tang lễ, bình thường hơi mê tín một chút, tụi mày đừng để ý nha.”
“Tao hiểu đạo lý đó, nhưng khoai lang cũng để đuổi ma à?”
“Không phải đâu, mấy củ khoai lang này là bà nội tao mới mang từ quê lên hôm nay, nghe nói rất dẻo và ngon lắm, tao muốn nướng lên ăn thử.”
“Sao mày không tiện thể mang luôn cả lò nướng đi?”
“Tao cũng muốn vậy, nhưng không mang nổi. Mà tao có mang theo đồ ăn nguội và vài lon bia á.”
“...”
Tiếng trò chuyện rì rầm vang lên trong đêm tĩnh lặng, lều trại nhanh chóng thành hình, những củ khoai lang bị chê trách ban đầu giờ lại được để mắt tới.
“Thực ra tao thấy nướng khoai lang cũng không phải là không được.”
“Liệu có bất lịch sự quá không? Dù sao đây cũng là nghĩa trang mà.”
“Lúc đó chia cho họ một phần là được.”
“Nói có lý đấy.”
Các thiếu niên nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười ý vị sâu xa.
Nam sinh mặc áo bóng chày chủ động đảm nhận việc nướng khoai lang. Cậu ta nhận lấy xẻng quân đội từ bạn đưa, đưa ngón trỏ và ngón giữa lên trước trán, giả vờ nhắm mắt xoay một vòng tại chỗ, xác định được vị trí tuyệt vời để bắt đầu đào đất.
“Chọn vị trí này, đảm bảo an toàn.”
Cậu ta đào một cái hố, rồi tìm vài viên gạch xếp thành tháp nhỏ, tìm cành cây nhóm lửa, ném ba củ khoai lang vào, vỗ vỗ tay, cười tươi nói: “Xong rồi.”
Khi cầm xẻng quay lại, các bạn đều cười đùa: “Nhìn mày chuyên nghiệp ghê.”
Trước lều, đèn cắm trại tỏa ánh sáng vàng nhạt, các thiếu niên ngồi vòng tròn, vừa ăn vừa kể chuyện thú vị ở trường, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên xua tan sự u ám và sợ hãi mà nghĩa trang mang lại.
“Chơi bài không?”
“Được thôi, để tao đi xem khoai lang nướng thế nào đã.”
“Không cần xem đâu, tôi đã mang đến cho các cậu rồi.”
Dưới ánh đèn, hai bàn tay đưa ra, lòng bàn tay trải một lớp lá cây to, trên lá là những củ khoai lang nướng đen. Củ bên cạnh vỏ nứt ra, lộ phần ruột vàng óng. Gió thổi qua, mùi thơm nồng lan tỏa khắp mũi mọi người.
Nhưng tất cả các thiếu niên, kể cả nam sinh mặc áo bóng chày đều tái mặt trong tích tắc.
Họ có thể chắc chắn 100% giọng nói này không thuộc về bất kỳ ai trong số họ, cũng như chắc chắn bàn tay này không thuộc về bất kỳ ai trong số họ.
Nam sinh mặc áo bóng chày cứng đờ người, mắt nhìn chằm chằm vào mặt người bạn trước mặt. Trong chớp mắt, cậu ta nhanh nhẹn như khỉ bò dậy khỏi mặt đất, chộp lấy thanh kiếm gỗ đào và nắm tỏi, ném về phía giọng nói lạ đồng thời hét lên: “Chạy đi!”
Trong chớp mắt, cát đá bay tứ tung, chỉ còn lại Dung Kính nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng ngăn bụi bay vào mắt.
Khi cậu mở mắt lần nữa, tất cả bóng người đều biến mất sạch sẽ, củ tỏi đập trúng giữa trán lăn vào lòng.
Dung Kính: “...”
Cậu xoa xoa trán, lẩm bẩm trong lòng: Đau thật.
Năm phút trước, cậu ngửi thấy mùi thơm phức của khoai lang nướng trong giấc mơ, định nhịn rồi nhưng bụng kêu quá to, cậu không nhịn nổi nữa, mở mắt ra.
Lại cảm thấy trán ngứa ngáy, đưa tay gãi, một lá bùa vàng bay xuống.