“Còn mười lăm phút nữa là nộp bài, các em mau chóng kiểm tra lại đáp án. Không được phép chủ quan!”
Thầy Tuân nhìn một lượt phòng thi. Sau đó chỉ tay về phía Cao Bách Điền: “Em Cao Bách Điền không được ngủ, mau thức dậy cho cho tôi!!”
Giọng thầy Tuân chất vấn, tay cầm thước gỗ gõ gõ lên bảng đen, vừa gây sự chú ý vừa ra uy: “Hừ! Học sinh giỏi cũng có lúc mắc sai lầm, cũng chính vì sai lầm đó nên mới chẳng bao giờ vượt mặt top đầu. Cao Bách Điền, em không phải không muốn hiểu đấy chứ?”
Cao Bách Điền lờ đờ ngồi thẳng dậy, biểu cảm lạnh nhạt, không mấy để tâm tới những nhận xét trước đó của thầy Tuân.
Hắn nhìn ngó xung quanh, hầu hết đều nhận ra tất cả học sinh trong phòng thi đều không hề hài lòng trước sự ra uy và gây ồn ào trong thời gian thi cử.
Mọi thứ nhanh chóng kết thúc bằng một sự cằn nhằn nho nhỏ trên khóe miệng thầy Tuân. Từ trước đến giờ ông ta luôn thích trở thành trung tâm, muốn học sinh của mình ngoan ngoãn và nghe lời. Nhưng cũng chính vì vậy, hầu hết chẳng ai muốn ngồi ba phút chỉ để nghe đống đạo lý về quá khứ của ông ta.
Cao Bách Điền thở nhẹ, lật qua lật lại bài thi của mình. Mọi câu hỏi đều được giải, thế nhưng lại luôn cố tình bỏ sót những câu hỏi cuối. Khó hay dễ, cũng chưa bao giờ làm.
Rất nhanh, bạn học Lưu Ly đã phát hiện ra.
“Bách Điền cậu vẫn còn một câu chưa trả lời.” giọng Lưu Ly nhẹ như lông hồng. Nhưng đáp lại với thiếu nữ ấy, Cao Bách Điền chỉ trả lời qua loa.
“Không biết làm.”
“Này!...” giọng Lưu Ly vọng lên không trung, đôi má hồng hào phồng lên như một thói quen mỗi khi cô nghĩ điều đó sẽ đáng yêu.
Lưu Ly là một cô nàng có cá tính riêng biệt, cũng là một trong ít người tiếp xúc và nói chuyện với Cao Bách Điền. Một trong số đó, có lẽ là do bản tính tò mò, muốn được tình hiểu và chinh phục một kẻ khó hiểu đầy bí ẩn như Cao Bách Điền.
Song, Lưu Ly càng muốn biết, rốt cuộc tại sao Cao Bách Điền không muốn dành thứ hạng với Chu Hi Hoa.
Rõ ràng để nói về học lực, Cao Bách Điền chỉ thua Chu Hi Hoa một bậc, nhưng về các môn có tính thể lực cao. Cao Bách Điền luôn dành hạng nhất, thậm chí sức bền còn hơn hẳn những đàn anh khóa trên. Ví dụ như hiện tại, cô giúp hắn thêm chút mực vào câu hỏi cuối thì sẽ ra sao?
Khóe môi Lưu Ly không kiềm được nhếch lên đầy thích thú. Cô ngân nga giai điệu dễ nghe trong miệng, từ từ sửa lại bài làm của Cao Bách Điền trước khi giao nó cho thầy Tuân.
*
“Hi Hoa, cậu bé này là Cao Bách Điền, từ giờ trở đi sẽ ở nhà chúng ta.”
Chu Hi Hoa nghe Chu Lục luyên thuyên về cậu nhóc gầy gò trước mặt, âm thanh đều đều vang bên tai gợi cho cậu một cảm xúc hỗn tạp.
“Được thôi, vậy để cậu ta ở lại làm chó của con đi.”
Chu Hi Hoa hất cằm, bộ dạng kiêu ngạo ngoắc ngoắc ngón tay thon trắng mềm mại của mình. Hệt như một hành động thay cho lời ra lệnh.
Cao Bách Điền bước lại gần, xung quanh hoàn toàn chết lặng trước bầu không khí và độ ngông cuồng của đứa trẻ tên Chu Hi Hoa. Cậu ta không định để yên cho một kẻ xa lạ sẽ cướp đi sự bao bọc và yêu thương của cha. Đặc biệt còn là một thằng nhóc dơ bẩn không biết nhặt từ chỗ nào.
Nước mắt Cao Thị gần như sắp ứa ra, đưa tay lên và khéo léo che đi đôi mắt đỏ sâu hóp, gầy guộc.
Mười sáu năm trước, Cao thị từng là người chăm sóc cho Lã Uyển Nhi trong thời kỳ mang thai Chu Hi Hoa. Lúc ấy mẹ của Chu Hi Hoa sinh nở rất khó khăn, cùng với sức khỏe cực kỳ yếu ớt. Nàng ta gần như đã đặt cược một nửa mạng sống để Chu Hi Hoa sinh ra trong lời chúc phúc và sự cầu nguyện.
Song, Lã Uyển Nhi từ đó trở đi sức khỏe đã không còn như trước, nàng ta bắt đầu ăn nói mơ hồ, hành động như một kẻ điên mất hết lý trí. Trong căn phòng xoa hoa trước kia được đặt rất nhiều hoa Ly giờ đây đều rơi vào tình trạng khô héo, và bị dẫm đạp.
Thời điểm đó Chu gia dường như lúc nào cũng chìm đắm trong nổi u uất và buồn bã. Cho nên từ lúc sinh ra, cho đến khi Chu Hi Hoa được năm tuổi, mỗi ngày của cậu đều chỉ diễn ra một mình. Lặp đi lặp lại, sống dưới con mắt kỳ lạ của người hầu trong nhà.
Nghe tưởng chừng như chẳng có gì đáng để kể. Nhưng thực chất nó vẫn là quãng thời gian cô đơn nhất đối với một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy gương mặt của mẹ mình. Cậu bị cách ly ngay trong chính ngôi nhà của mình, hằng ngày quay quần với chú cún hoang lạc đường, và trở thành bạn tốt lúc nào không hay.
Như đang lưu giữ một ít hơi ấm yếu ớt trong lòng. Lại không hề biết, hơi ấm ấy sắp tan biến khỏi ký ức nhỏ bé của cậu
Chú cún nhỏ được quản gia Lý tìm thấy trong tình trạng bị đánh gãy hai chân sau, hơi thở thoi thóp. Chu Hi Hoa chỉ kịp nhìn nó vài phút trước khi nó trút những thanh âm yếu ớt, cắt đi sự sống cuối cùng của nó.
Ai mà ngờ được rằng. Chu Hi Hoa sau cú sốc đó đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơn hen suyễn lần đầu ập tới đã khiến cậu gần như sắp chết trên giường bệnh. Không chỉ cảm lạnh thông thường, Chu Hi Hoa còn bị dị ứng với lông chó. Vì đã tiếp xúc và chơi đùa cùng chó hoang trong thời gian khá dài mà không có người túc trực hay để ý.
Bác sĩ đã chẩn đoán cậu mắc bệnh hen suyễn dị ứng. Bắt buộc phải tránh hít phải phấn hoa, lông chó và các mùi hương đặc trưng có khả năng kí©ɧ ŧɧí©ɧ...
Bệnh tình của Chu Hi Hoa đến hiện tại vẫn không có cách điều trị, song chỉ còn cách luôn luôn có người ở bên cạnh và phải bảo đảm cậu được sống trong môi trường sạch sẽ nhất. Đến cả việc dạo chơi đối với Chu Hi Hoa cũng dần trở nên xa xỉ.
“Hi Hoa, nếu con cảm thấy cô đơn. Hay là lần sau khi đến đây, cô sẽ dẫn thêm con trai cô đến chơi với con nha.”
Chu Hi Hoa ngẩn ngơ không để tâm đến lời nói nhỏ nhẹ của Cao Thị. Dẫu sao, cậu với bà ấy cũng không hề thân thiết.
Đôi tay nhỏ của Chu Hi Hoa mân mê nếp áo sơ mi tay dài của mình, đầu nhỏ cúi xuống, chỉ để lộ mái tóc vàng bông nhẹ và xoăn tít. Điều đơn giản như vậy lại khiến Cao Thị không khỏi cảm thấy dễ thương.
“Hoa Hoa nhỏ, con trai cô cũng chỉ trạc tuổi với cháu thôi. Nó tuy ít nói trầm mặc, nhưng là một cậu bé tốt bụng. Cô tin hai đứa nhất định sẽ sớm thân thiết.”
Giọng Cao Thị lúc đó rất dễ nghe, mềm mại như thiếu nữ, mái tóc nâu phủ nhẹ trên vai, lại cùng lúc mang theo nụ cười hiền hậu hiếm thấy. Chu Hi Hoa bé lúc đó dường như đã ngẩn ngơ đôi phần, sớm đã nhầm lẫn bà ấy là mẹ của mình. Hơn là mỗi ngày được người hầu miêu tả người mẹ từng là ngôi sao rực trên sân khấu lộng lẫy.
Cậu của mười hai tuổi nào biết ánh đèn sân khấu là gì. Trong ký ức nhỏ bé của cậu. Nào có tiên nữ tóc vàng, hay diễn viên với đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp kia.
Thế nhưng Cao Thị lại không phải mẹ của cậu. Cậu chỉ vô tình nhầm lẫn mà thôi.
*
Phía sau lớp kính mờ của thư viện là một khuôn viên rộng lớn đầy hoa thơm. Nhưng cậu từ giờ đã chẳng được đến đó. Như một thế giới bị ngăn cách bởi căn bệnh quái ác.
Chu Hi Hoa ho khan, cau mày rồi run rẫy lấy ra vài viên thuốc trong túi áo nhỏ. Cậu phải dừng lại một lúc lâu mới dám nuốt nó vào bụng.
Cho dù có cố gắng đến đâu, câu cũng không bao giờ thích ứng với vị đắng kinh khủng của chúng.
“Chào...đây là lần đầu tiên tôi được mẹ đưa đến đây.”
Giọng nói xa lạ thốt lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Hi Hoa. Cậu nghiêng đầu nhìn cậu bé đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Đôi mắt nâu và mái tóc cùng màu, làn da rám nắng, gương mặt có chút lạnh nhạt và có cái nhìn chẳng ưa gì cậu.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Chu Hi Hoa và Cao Bách Điền. Điều mà cậu sẽ không giờ biết được, chính cuộc gặp gỡ định mệnh này đã kết nối họ sâu đậm đến như thế nào.