Tuyết Tan Đón Xuân

Chương 2

Khương Tuyết không phải là người thích nhắc lại chuyện cũ, nhưng Khương Tĩnh Nguyệtlại cứ muốn lấy chuyện hôn ước không thành để nói, thì không thể trách nàng khi nàng đâm vào điểm đau của họ.

Mẫu gia của Thái Hậu không phải đại tộc, khi còn trẻ bà ấy để ý nhất là người khác nói bà xuất thân thấp hèn. Bà đã phấn đấu cả đời, trở thành Hoàng hậu rồi thì điều bà bận tâm nhất là tìm cho con gái ruột của mình một vị phò mã môn đăng hộ đối. Kết nối với một gia đình trọng thần có quyền thế cũng có thể trở thành trợ lực cho chính bà.

Vị “chất tử Hạ quốc” rõ ràng không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thái Hậu.

Dù sao “chất tử” khác với hoàng tử bình thường, nếu hai nước giao ác, người đầu tiên bị bỏ rơi chính là hắn.

Sắc mặt Thái Hậu tái mét, tràng hạt trong lòng bàn tay bà bị siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc. Bà không chút nể tình mắng mỏ: “Ngươi sao có thể đẩy muội muội mình vào chỗ nguy hiểm?! Thật là độc ác!”

Khương Tuyết cười khẽ, thản nhiên nói: “Mẫu hậu cho rằng gả cho hoàng tử nước khác là độc ác sao? Vậy tại sao lúc trước lại muốn nhi thần lấy chồng xa ở Tây Nhung?”

Thái Hậu khép hờ mắt, “Đó đều là quyết định của phụ hoàng ngươi, không liên quan gì đến ai gia.”

Không liên quan?

Nếu không phải tự tai nàng nghe thấy, sợ rằng đã tin rồi.

“Ngươi không thể vì không hài lòng với hôn sự của mình mà kéo muội muội ngươi cùng chịu khổ, dù ngươi có thừa nhận hay không, hôn sự hiện tại của nó là vạn người chọn một.” Thái Hậu ánh mắt sắc bén, không thiện cảm nhìn Khương Tuyết.

Khương Tĩnh Nguyệt khóc mũi đỏ hoe, nhanh chóng đi đến trước mặt Thái Hậu, quỳ xuống dưới chân mẫu thân, kéo tay bà làm nũng:

“Hoàng tỷ là đang ghen tị, trách con cướp mất phò mã của tỷ ấy.” Khương Tĩnh Nguyệt không cam lòng trừng mắt nhìn Khương Tuyết,“Tỷ cùng A Tửu ca ca lớn lên, muội chẳng lẽ không phải? Chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, tỷ tỷ cưới được, tại sao muội lại không?”

Khương Tuyết không thể tìm thấy một chút lý lẽ nào trong lời nói của nàng, không sao cả, đôi mẹ con này không nói lý lẽ cũng không phải chỉ một hai ngày.

Nàng nhếch môi, cười quyến rũ.

“Thâm cung này khóa mắt ngươi, nhưng không có nghĩa là bổn cung cũng vậy, luôn thích cướp thứ người khác đã bỏ lại.”

Khương Tĩnh Nguyệt tức giận đến dậm chân, không biết Khương Tuyết đang cao ngạo cái gì, đã mười tám rồi mà hôn sự vẫn chưa định, nàng ta mới là người chỉ có thể chọn những gì người khác bỏ lại chứ!

“Hạ quốc nằm ở phía nam Đại Cảnh, khí hậu tuy không bằng Đại Cảnh dễ chịu, nhưng người nơi đó cũng không phải như lời đồn thô bỉ không chịu được, nơi đó cũng có những người nho nhã, học thức đầy mình. Chất tử Hạ quốc là hoàng tử tôn quý, nghĩ rằng từ nhỏ nhận được giáo dục và môi trường sống không khác ngươi là bao, hoàng huynh nếu có ý kết thông gia với Hạ quốc, đương nhiên không thể chọn bản cung là người từng có hôn ước. Tĩnh Nguyệt là con do mẫu hậu sinh ra, thân phận cao quý, là lựa chọn thích hợp nhất.”

Khương Tĩnh Nguyệt cả kinh nói: “Mẫu hậu, con không cần!”

“Hay lắm, cháu đích tôn của Thái Phó Trần ngươi không thèm, chất tử Hạ quốc ngươi lại khen không ngớt, không bằng để ai gia nói với Hoàng Đế, đưa ngươi đi Hạ quốc thế nào!”

“Mẫu hậu ân sủng, nhi thần không dám nhận, hãy để điều tốt đẹp này lại cho con gái ruột của người đi.”

Thái Hậu tức giận đến hoa mắt ngất đi, Khương Tuyết nghênh ngang đi ra khỏi điện.

**

Sáng sớm hôm sau, Khương Tuyết chưa tỉnh hẳn đã cảm thấy đau đầu.

Đêm qua nàng lại mất ngủ, mở mắt nằm qua canh Tý cũng khó mà ngủ được. Sau đó khó khăn lắm mới ngủ được, trong mơ toàn là chuyện đau lòng.

Khương Tuyết mặc một bộ áo ngủ trắng, ngồi ngây dại bên giường.

Một lúc lâu, nàng nâng cánh tay lên, từ từ mở lòng bàn tay—

Trong tay là một miếng ngọc bội xanh biếc với vài vết xước.

Ngọc bội có chất liệu rất tốt, đặt vào thời nay cũng đáng giá không ít tiền. Tuy có dấu ấn thời gian nhưng vẫn có thể thấy được chủ nhân đã giữ gìn rất cẩn thận.

Khương Tuyết khép mắt, đặt ngọc bội lên ngực.

Bên tai vang lên tiếng mở cửa, có tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ngoài điện của nàng.

Cách màn trướng, là tiếng nói của Trúc Lịch: “Điện hạ, Tạ Ngũ lang vào cung, gặp Hoàng Đế, hiện đang trên đường đến đây.”

Sau vài giây im lặng, bên trong màn mới truyền ra giọng thiếu nữ khàn khàn:

“Ta biết rồi.”

Nửa canh giờ sau, Khương Tuyết mặc bộ cung trang hoa lệ, xuất hiện trong ngự hoa viên.

Xung quanh không thấy cung nhân hầu hạ, chỉ có một công tử trẻ mặc áo gấm màu tím nhạt đi cùng.

Nữ tử dung mạo khuynh quốc nhìn lên một cây quế cao không thể với tới, ngây người ra. Còn thanh niên tuấn tú bên cạnh khẽ nhón chân, đưa tay hái cành hoa, dường như muốn bẻ xuống để làm vui lòng mỹ nhân.

Nam tài nữ sắc, ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng xứng đôi.

Đáng tiếc sự thật lại hoàn toàn khác biệt.

Bầu không khí giữa hai người không hề liên quan gì đến lãng mạn tình tứ.

“Nhận được khẩu dụ của Hoàng Đế, ta ngạc nhiên đến nửa canh giờ, phò mã à…” Tạ Thiên Dương tặc lưỡi, khẽ ngửi hoa, tò mò nhìn nữ tử bên cạnh, “Trưởng công chúa điện hạ chẳng phải đã biết tâm ý của ta? Không giúp ta thì thôi, sao còn làm đá chắn đường?”

Khương Tuyết thần sắc ủ rũ, nhìn chằm chằm lên không trung.

Tạ Thiên Dương không hiểu ý định của nàng, nhưng dù sao cũng quen biết lâu, cũng hiểu tính cách đối phương.

Hắn cẩn thận nhổ đi những gai nhọn trên cành, lại cẩn thận bảo vệ hoa không rơi, lẩm bẩm: “Xem ra lần này điện hạ gặp khó khăn thực sự, nếu không cũng không kéo ta làm bia đỡ đạn.”

“Đúng rồi, hôm qua điện hạ có phải cãi nhau với công chúa Tĩnh Nguyệt không? Ngay cả ta cũng nghe nói, bảo là chính miệng ngươi nói, khụ khụ ——”

“Dù có dựa vào nhà họ Trần, Trần Tửu suy cho cùng cũng chỉ là một văn nhân không có võ công. Triều đình ta coi trọng võ công, hắn lại tẻ nhạt buồn chán như vậy, nói chuyện toàn là Khổng Mạnh chi đạo, bản cung làm sao có thể xem trọng hắn? Chỉ vì hắn là cháu đích tôn của Thái Phó, xuất thân tốt, mới không chê hắn là một kẻ đọc sách cổ hủ.”

Tạ Thiên Dương giả giọng y chang, sinh động như thật.

“Những lời này là người nói sao?” Tạ Thiên Dương nhíu mày, “Hôn sự giữa người và Trần Tửu từ lâu đã là chuyện cũ mấy năm trước, sau đó cũng vì chuyện hòa thân mà hủy bỏ. Nay Hoàng Đế có ý định tìm phò mã cho ngươi, nếu lúc này truyền ra ngươi khinh thường văn nhân, danh tiếng của ngươi…”

“Trước đây người tuy có chút mạnh mẽ, nhưng đám văn nhân ái mộ cái đẹp phần lớn đều kiềm chế bút mực với người, nhưng lời nói hôm qua của người là đạp mặt họ xuống đất.”

“Triều đình ta coi trọng võ công chứ không trọng văn đúng là không sai, nhưng văn nhân mà đoàn kết lại sức mạnh cũng không thể coi thường, huống chi Hoàng Đế chúng ta đang thực hiện chính sách mới, có dấu hiệu trọng dụng văn nhân.”

Hắn lắc đầu, thở dài: "Vị muội muội cùng cha khác mẹ của người thật sự ghen tị với người đến cực độ, buổi sáng cãi nhau với người, buổi chiều liền tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa, truyền bá những lời người nói. Ta nghe nói từ tỷ muội trong nhà, đã truyền đến tai ta, có thể thấy tin đồn lan rộng thế nào."

Khương Tuyết cuối cùng đã động đậy.

Nàng nghiêng người, liền thấy Tạ Thiên Dương lén lút nhét cành hoa đã chỉnh sửa vào trong tay áo mình.

Ánh mắt Khương Tuyết sâu thẳm.

Tạ Thiên Dương cười ngượng ngùng, "Hoa này đẹp, ta mang về cho..."

"Không phải là tin đồn, những lời đó đúng là bản cung nói."

"Rắc" một tiếng, cành hoa gãy đôi, bông hoa run rẩy rơi xuống, lăn ra khỏi mép tay áo.

Tạ Thiên Dương hít một hơi lạnh, "Người thật sự——"

"Bản cung hiện giờ quả thực không coi trọng các văn thần tử đệ trong kinh thành."

"Người có biết những lời đó đã khiến nhiều người phẫn nộ không? Vị trí phò mã của người trước đây có bao nhiêu người thèm muốn, giờ thì có bấy nhiêu văn nhân nói công chúa Điện hạ mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo thành tính, không ai dám trèo cao."

"Vậy không phải rất tốt sao?" Khương Tuyết thản nhiên cười, không hứng thú, "Đúng lúc không phải nhìn bọn họ chướng mắt trước mặt bản cung."

Sau biến loạn trong cung, tin Khương Tuyết mất tích chỉ có Khương Liên Ninh và những thân cận thân cận nhất biết, Tạ Thiên Dương cũng như người khác, chỉ nghĩ rằng Khương Tuyết rời cung tránh nạn một cách thuận lợi, không biết trong vài tháng ngắn ngủi, nàng đã trải qua nhiều chuyện đủ để thay đổi nhiều suy nghĩ của nàng.

"Ta nhớ Điện hạ trước đây rất ngưỡng mộ những người đầy bụng thi thư, không thể nói ra những lời đó. Vài tháng không gặp, Điện hạ đã thay đổi nhiều."

Khương Tuyết cảm thấy khát, dặn cung nữ đi chuẩn bị trà và điểm tâm, nàng nâng tay bẻ gãy cành hoa chắn đường phía trước, cầm lấy quay về.

"Ngươi vào cung là để báo tin cho bản cung biết thanh danh của ta đang bị đe dọa?"

Tạ Thiên Dương nghẹn lời, tự nhiên nghe ra ý tứ đuổi khách trong lời nói, cảm thấy có chút oan ức, "Coi như vậy, dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của ta, làm sao không cảnh giác? Nhưng cũng không hoàn toàn vì người, phụ thân ta được triệu vào cung, ta đi cùng."

"Lão Thừa tướng luôn ở nhà dưỡng bệnh, không hỏi đến triều chính, hôm nay sao lại... có chuyện gì xảy ra?"

Khương Tuyết cầm cành hoa, dọc theo con đường rải đá cuội từ từ đi, Tạ Thiên Dương theo sát phía sau.

"Việc hòa đàm với nước Hạ đã thỏa đáng, bên Hạ quốc có một vị chất tử đến, hôm nay chính là ngày vị công tử Hạ quốc vào cung, phụ thân ta nhất định phải có mặt."

Ba chữ "Hạ công tử" nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Tạ Thiên Dương, lại nặng nề gõ vào tâm tư của Khương Tuyết.

Bước chân nàng tạm dừng ngắn ngủi vì danh xưng này, cảm giác chua xót trong lòng vừa nổi lên lại bị nàng cưỡng ép đè xuống.

"Chất tử..." Khương Tuyết tay vuốt ve cành hoa, lẩm bẩm, "Cũng mang họ Hạ sao?"

Tạ Thiên Dương nhìn nàng kỳ quái một cái, "Nước Hạ luôn do họ Hạ chấp chính, trăm năm không thay đổi triều đại. Nghe nói là trăm năm trước một vị thuật sĩ giỏi tiên đoán đã dự đoán rằng dùng họ bản thân làm quốc hiệu có thể bảo tồn trăm đời không suy, những điều này chẳng phải người đã sớm biết sao?"

Khương Tuyết tinh thần không tập trung, ngồi bên bàn đá trong vườn, không đáp lời.

Tạ Thiên Dương thấy nàng lại không còn hứng thú trò chuyện, tự giác lui sang một bên, tiếp tục lén giấu hoa.

Không khí yên tĩnh không duy trì được lâu, bên cạnh cổng vòm của tiểu hoa viên, bỗng nghe một tiếng kinh hô——

Có vật gì đó rơi vỡ trên đất.

Lại lờ mờ nghe thấy cung nữ nhỏ giọng run rẩy nói: "Đây là bộ trà cụ Điện hạ yêu thích nhất!"

Lặng im một lúc.

"… Xin lỗi."

Một giọng nam thấp trầm, bị gió cuốn theo, lúc đó thời gian như bị méo mó, một tia sáng chém xuống, xé toạc tâm tư của người hoài niệm.

Giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng, khẽ khàng lọt vào tai người.

Khương Tuyết đột nhiên ngước mắt.

Ánh nắng gian nổi lơ lửng thật nhỏ bụi bặm, vầng sáng mơ hồ một đạo thon dài thân ảnh.

Một giọng nam thấp trầm, bị gió cuốn theo, lúc đó thời gian như bị méo mó, một tia sáng chém xuống, xé toạc tâm tư của người hoài niệm.

Giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng, khẽ khàng lọt vào tai người.

Khương Tuyết đột nhiên ngước mắt.

Ánh nắng gian nổi lơ lửng thật nhỏ bụi bặm, vầng sáng mơ hồ một đạo thon dài thân ảnh.

Như một giấc mơ, bóng dáng ấy bước ra.

Người đến một thân bạch y, dáng người cao ráo, mảnh khảnh, thanh tú yếu ớt, dáng vẻ tiêu điều.

Khi đến gần, nhìn thấy hắn buộc tóc bằng kim quan bạc, lông mi rậm rạp rũ xuống, mi mục thanh tú, vô cùng dịu dàng, lịch lãm, không có vẻ tấn công, nhưng lại mang sự kiêu ngạo và xa cách.

Khương Tuyết như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy, ngẩn ngơ nhìn hắn tiến đến.

Tạ Thiên Dương bị vẻ ngoài của người đến làm choáng váng trong chốc lát, nhanh chóng phản ứng. Đã có thể vào cung, chắc chắn là phụng theo ý chỉ.

Hắn bước lên hai bước, chắn trước Khương Tuyết "Vị công tử này nhìn lạ quá, không biết xưng hô thế nào?"

Người đến từ đầu đến cuối cúi mắt, không hề giao tiếp ánh mắt với ai, hắn hơi mím môi, do dự một lát, đặt chiếc chén trà vỡ đôi trên bàn đá.

Vết đỏ trên ngón tay thoáng qua dưới lớp áo trắng.

Người đàn ông lui hai bước, tay đan chéo trước người, cúi mình xin lỗi.

Nam tử lui về phía sau khai hai bước, đôi tay giao điệp đặt trước người, khom người tạ lỗi.

“Xin lỗi, đã mạo phạm..." dừng lại, giọng nói trầm thấp, chậm rãi, "Trưởng công chúa Điện hạ."

Năm chữ đó nói không trôi chảy, ẩn chứa tình cảm phức tạp và bất lực.

Khương Tuyết từ từ hít một hơi, im lặng trong hai nhịp thở, bỗng nhiên đứng dậy.

Nàng nâng tay đẩy Tạ Thiên Dương sang một bên, bước đến trước mặt người đàn ông. Nàng mặt không biểu cảm nhìn hắn, nhìn đầu hắn cúi thấp ngoan ngoãn, không nói lời nào.

Cung nữ nhỏ phía sau lúc này mới bưng khay gỗ, mắt đẫm lệ, hoảng hốt chạy tới, quỳ sụp xuống đất, giọng nói thê thảm cầu xin: "Điện hạ bớt giận!"

Trong vườn rộng lớn một lúc im lặng, không khí quái đản và đọng lại, sự yên tĩnh ép chặt dòng chảy không khí, gần như ngạt thở.

Sau một lúc lâu.

Khương Tuyết nâng tay,ném mạnh.

Cành hoa trong tay nàng bị ném mạnh xuống chân người đàn ông.