Edit: Astute Nguyễn
Gặp nhau vào giữa hạ, chia ly cũng vào giữa hạ, đóa hồng nhỏ của anh vĩnh viễn ở lại mùa hè năm đó.
—— Hứa Tứ
——
Mùng 1 tháng 9 năm 2015.
Mùa hè ở thành phố A cực kỳ oi bức.
Điền Linh cầm chiếc bánh sữa đặt vào cặp của Giang Kiều, bà lên tiếng nhắc nhở: "Kiều Kiều, bánh sữa đặt trong cặp sách đấy, nước nóng và thuốc cũng đã bỏ hết vào trong rồi."
"Vâng, con đi đây, mẹ." Cô gái ở nụ cười ngọt ngào, toàn thân mặc một chiếc váy sáng màu, để lộ một phần chân nhỏ nhắn, trắng nõn.
Mãi đến khi Giang Kiều biến mất khỏi tầm mắt, Điền Linh vẫn chưa hồi thần, bà thấy hơi lo lắng.
Năm lớp mười, Giang Kiều được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư dạ dày, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ đã báo là không còn khả năng chữa khỏi, cô sống được nhiều nhất là ba năm, cứ để cô được làm những chuyện muốn làm đi.
Điền Linh và Giang Tri Ân công tác quanh năm ở ngoài, chỉ còn mỗi Giang Kiều ở nhà một mình, dù sao hai vợ chồng về nhà lúc nào cũng cãi nhau, ngày hôm đó cô bị ngất xỉu, cũng may được má Lưu đưa đến bệnh viện, rồi gọi điện báo cho hai người, hai vợ chồng đã cầm sổ khám bệnh của cô đứng ngoài cửa rất lâu.
Ba Giang nói: "Tất cả là tại cô, bình thường ở nhà không quan tâm con cái, con gái mắc bệnh nặng thế này cũng không biết."
Điền Linh mở miệng châm chọc: "Bình thường anh không ở nhà sao? Con cái thế nào, anh có hỏi thăm bao giờ không?"
Ba Giang hừ lạnh một tiếng.
Giang Kiều bị tiếng ồn làm đau đầu thêm, cô yếu ớt cất tiếng: "Hai người đừng nói nữa được không? Con muốn nghỉ ngơi."
Hai người họ lập tức im bặt.
Điền Linh kéo chăn giúp cô, bà nhìn Giang Kiều nhắm mắt, im lặng bật khóc.
Trên hành lang bệnh viện vang lên tiếng cãi vã khe khẽ, Giang Kiều không hề ngủ, cô nghe thấy tiếng người ngoài cửa, bàn tay nắm chặt chiếc chăn buông ra.
Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu.
Sau đó, Giang Kiều nói muốn đến học ở thành phố A, hai người họ lập tức làm thủ tục cho cô chuyển trường.
Khi thủ tục chuyển trường hoàn tất, Giang Kiều lập tức gọi điện thoại báo cho Khương Tri Hứa, Khương Tri Hứa nghe xong, rõ ràng đã dừng lại một lúc, sau đó hỏi cô: "Định học ở đâu?"
"Trường trung học số 6 thành phố A."
Khương Tri Hứa hỏi tiếp: "Học lớp nào?"
"Lớp 17."
"Được rồi, bảo trọng nhé, khi nào rảnh rỗi đến thăm em sau, bạn nhỏ, không được để chị thấy em gầy đi đấy."
"Được."
...
Khương Tri Hứa có lẽ là người bạn tốt nhất của Giang Kiều.
Hai người nhìn qua, một đứa thì ruột để ngoài da, quang minh chính đại, một đứa thì điềm đạm, khéo kéo.
Nhưng người ruột để ngoài da kia cũng rất dịu dàng, biết quan tâm người khác, còn cái người điềm đạm, khéo léo cũng có một mặt phản nghịch, rất giống một đóa hoa hồng nhỏ.
...
"Anh Tứ, lớp chúng ta sắp có học sinh mới chuyển vào đấy." Dương Thế Côn quay đầu xuống nói chuyện với một nam sinh.
Nam sinh phía sau mặc đồng phục học sinh, cúc áo thứ nhất cởi ra, để lộ phần xương quai xanh tinh xảo, đôi mắt thụy phượng, nước da trắng trẻo, nghe thấy vậy anh khẽ nhướng mi, thản nhiên nói: "Nghe tin tức ở đâu thế?"
"Mới ngày hôm nay, anh Tứ, nghe nói người chuyển đến là một nam sinh, hình như còn là một học sinh giỏi nữa đấy."
Nam sinh, học sinh giỏi.
Hứa Tứ lặp lại một lần, anh không có hứng thú, bèn vươn tay gõ một cái vào đầu Dương Thế Côn: "Lại nghe trộm à?"
Dương Thế Côn hơi ấm ức: "Anh, em không hề nghe trộm, ngày hôm nay lão Phương nói chuyện phiếm với người khác trong phòng làm việc, thế là em nghe được."
Sáng sớm hôm nay, trong lớp truyền ra một tin đồn, có một nam sinh chuyển vào lớp 17 yếu kém, nghe nói là một học sinh giỏi.
Buổi chiều.
"Các em, có một bạn học mới muốn chuyển vào lớp ta, chúng ta chào đón bạn ấy nhé." Người đàn ông gầy gò đứng trên bục vừa nói xong, toàn bộ ánh nhìn đều dồn về cửa lớp.
Rất nhiều người bên dưới ngó đầu thăm dò, xem xem học sinh giỏi này trông như thế nào.
Giang Kiều chậm rãi bước lên bục giảng, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào mọi người, tớ là Giang Kiều."
Hứa Tứ ngẩng đầu nhìn lướt qua, đây là học sinh giỏi nam trong miệng Dương Thế Côn?
Cô gái có vẻ ngoài khá ngoan, dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ váy sáng màu, đôi mắt cực kỳ đẹp, giống như quả hạnh đẫm nước, khi cười lên, khuôn mặt để lộ lúm đồng tiền mờ nhạt.
"Chết mẹ, mỹ nữ kìa." Các nam sinh bên dưới xôn xao.
Hứa Tứ phát hiện dưới tai bạn học mới có chút gì đó màu hồng nhạt.
Phương Tử Tân nhìn một vòng, rồi chỉ vào một hướng, nói với Giang Kiều: "Đằng sau vẫn còn một chỗ trống, em ngồi đó được chứ?"
"Vâng, cảm ơn thầy."
Giang Kiều khẽ mỉm cười với Phương Tử Tân, rồi đi thẳng về phía Hứa Tứ, kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hứa Tứ là một học sinh có vấn đề, đánh nhau, trốn học, ngủ gật, bình thường đi học chẳng có kỷ luật gì cả, đó là lý do Phương Tử Tân xếp anh ngồi phía sau, không có bạn cùng bàn.
Hứa Tứ chuẩn bị gục đầu ngủ, thì cảm nhận được có người đang đến gần mình, một giọng nói khe khẽ vang lên: "Bạn học, tên của cậu là gì?"
"Hứa Tứ."
Nói xong, anh thấy cô khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tiết học đầu tiên là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh là một người đàn ông trung niên, nghiêm khắc, các học sinh trong lớp đã nghe rất nhiều biệt danh bên ngoài trước đó của ông.
Ông bước vào lớp, đầu tiên là quét xung quanh lớp một vòng, rồi đặt quyển sách tiếng Anh lên bàn: "Mở sách tiếng Anh tới trang 130, chúng ta giảng bài văn trang này nhé."
Ông đi thẳng đến cuối lớp, thấy Hứa Tứ lại ngủ, bạn nữ bên cạnh thì không có sách, ông giận mà chẳng có chỗ trút.
Ông đập mạnh lên bàn một cái, sau đó cất tiếng: "Hứa Tứ, ngủ ngủ ngủ, em có biết là đến giờ học rồi không? Tôi thấy em ngủ ngon thế này, có cần tôi đắp cho bộ quần áo không? Để khỏi cảm lạnh."
"Vâng, cảm ơn thầy."
Mọi người trong lớp muốn cười nhưng không dám, nhịn đến nỗi đau cả mặt.
Trần Tùng cảm thấy rất mất mặt, trút lửa giận sang bạn nữ bên cạnh: "Còn em nữa, đi học không mang sách, thì làm bài tập sao được? Đây là thái độ học tập của em sao? Có chuyện gì với cái lớp này vậy? Đã lớp mười một rồi, một chút không khí học tập cũng chẳng có, thậm chí có bạn đi học còn chẳng mang sách..."
Lời còn chưa dứt, một quyển sách tiếng Anh bị đẩy sang bàn Giang Kiều, Hứa Tứ thản nhiên nói: "Bạn ấy là học sinh mới, em ra ngoài cửa đứng." Nói xong, anh liền đi ra ngoài, chẳng thèm liếc mắt nhìn Trần Tùng một cái.
Trần Tùng bị Hứa Tứ chọc tức đến mức đau tim, ông nhìn xuống Giang Kiều đang cúi đầu: "Thầy trách oan em rồi."
Giang Kiều "vâng" một tiếng, rồi nhìn về phía nam sinh đang đứng bên ngoài, anh tựa vào tường, đứng thẳng tắp, không biết đang nghĩ cái gì.
Vừa hết tiết, Dương Thế Côn đã đi ra bên ngoài, Trần Tùng ở phía sau tức giận mắng: "Đã lớp mười một rồi, còn không biết đường học tập, vừa hết tiết đã chạy ra bên ngoài, làm sao thi đỗ đại học được."
Mãi đến khi Trần Tùng đi ra ngoài, mọi người trong lớp mới thở phào một hơi.
Hứa Tứ ngước mắt nhìn Dương Thế Côn: "Gì thế?"
"Anh Tứ, em chưa thấy anh đứng ra bảo vệ con gái bao giờ, để ý rồi à?"
Hứa Tứ mắng một câu "mẹ thằng này", sau đó lắc đầu: "Không phải."
Anh vốn dĩ đã không muốn ở trong cái lớp đần độn này, hơn nữa, lỡ như bị mắng, học sinh ngoan này sẽ khóc thì sao.
Giang Kiều không biết đã đứng sau hai người từ lúc nào, cô cẩn thận gọi: "Hứa Tứ."
Hứa Tứ đưa mắt nhìn cô, giọng nói uể oải: "Có việc gì?"
"Ngày hôm nay, cám ơn cậu." Giọng cô gái rất nhỏ, rất mềm mại.
Hứa Tứ khẽ cười một tiếng: "Chút chuyện vặt, vào đi."
Giang Kiều nhìn anh một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi, chậm rãi bước vào lớp.
Cô quay đầu nhìn lướt qua Hứa Tứ ở ngoài cửa, để anh đứng bên ngoài cả một tiết, thật sự không có chuyện gì ư?
Hứa Tứ quay vào lớp, thấy một đống con gái vây trước bàn của mình.
La Tinh nhìn thấy Hứa Tứ đi vào, bỗng trở nên hoảng loạn, rời khỏi chỗ ngồi của anh, sau đó ngồi xuống đối diện Giang Kiều, thì thầm nói chuyện với cô.
Nghe La Tinh và mấy người khác nói, Hứa Tứ rất nguy hiểm, bình thường toàn bỏ học ra ngoài đánh nhau, thậm chí còn đánh một tên côn đồ trường bên cạnh phải nhập viện, nghe nói là chảy nhiều máu lắm, anh đối xử với con gái rất lạnh nhạt, có tin đồn còn nói rằng anh thích con trai, hôm nay tự dưng giúp một bạn nữ mới đến là Giang Kiều, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Tuy nhiên, La Tinh lại bông đùa: "Nhưng mà bạn học Giang Kiều là một cô gái xinh như vậy, nếu là tớ, tớ cũng sẵn sàng giúp đỡ."
Mấy người họ nói dăm ba câu, làm mặt Giang Kiều đỏ lên.
Hứa Tứ thong thả chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa tay lục lọi điện thoại trong ngăn bàn, nhưng lại sờ thấy một món đồ gì đó cứng cứng, bên ngoài có túi bóng.
Anh nhíu mày lấy nó ra, đó là một viên kẹo, còn là vị ô mai, anh vừa định hỏi là của ai, thì ngẩng lên trông thấy người bạn cùng bàn của mình đang hoảng loạn cúi đầu.
Hứa Tứ cúi đầu, thấy trong bàn còn có một mảnh giấy, trên mảnh giấy chỉ có ba chữ: "Cảm ơn cậu." Không cần nghĩ, cũng biết là ai tặng.
Hứa Tứ ngẩng đầu, thấy tai bạn cùng bàn mới đã đỏ bừng lên.