Sắc mặt của cậu nhóc tái lại, cậu ta ủ rũ cúi thấp đầu. Hình như cậu ta đang khóc thì phải, cả cơ thể cậu nhóc thì không ngừng run rẩy lại còn có tiếng nức nở sụt sịt.“Xin cậu đó, đừng bỏ tôi lại mà …huhu … họ sẽ lại đánh tôi … mất hức hức…”
Khi đó tôi còn nghĩ một cậu nhóc gầy nhom còn ốm yêu, mít ướt như này thì có thể làm nên trò trống gì đây, nhưng tôi đã nhầm. Nếu khi đó biết cậu ta chỉ là con sói đội lốt cừu tôi đã không đưa về.
Nếu như không phải vì một phút mủi lòng, tôi cũng sẽ không mang đến tai hoạ cho gia đình mình.
Những ngày tháng sau khi đứa trẻ kia đến nhà chúng tôi. Cậu nhóc không ngừng học tập, luyện tập thể dục, thể thao làm mọi thứ để có thể trở thành một người vệ sĩ tốt nhất bảo vệ cho tôi.
“Anh Thần, anh đợi em với.”
“Anh Thần để em bê hộ anh.”
“Anh Thần anh bị chảy máu rồi.”
Mọi hành động quan tâm, bảo vệ của cậu ta đều khiến tôi có cảm giác như hai người bọn tôi là anh em ruột thịt vậy. Thậm chí mối quan hệ của bọn tôi còn thân thiết hơn cả với tôi và anh trai.
Nhưng cho đến nửa năm trước anh trai tôi đã được phong làm đô đốc ở khu vực phía Bắc. Bởi vậy mà anh cần có một người trợ lý hỗ trợ mình.
Mà bản thân tôi hiện tại cũng đã có thể đứng vững không cần người khác bảo vệ.
“Hay là để Hứa Quân Dục đi cùng anh đi. Đằng nào em cũng lớn rồi.”
Tôi còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của cả nhà khi nghe tôi nói vậy. Bởi tôi và tên nhóc kia chưa từng rời xa nhau bao giờ nay tôi lại chủ động đẩy cậu ta về phía anh trai.
“Anh Thần, em…”
“Cậu làm được mà đúng chứ? Đằng nào cũng đều là anh em một nhà cả.”
Tôi mỉm cười nói với Quân Dục, vừa vỗ vai ý muốn cổ vũ cậu ta.
“Vâng…”
Bố mẹ tôi sau một hồi suy ngẫm cũng đồng ý, hai người họ cứ như vậy cùng nhau đến phía Bắc được gần nửa năm rồi. Mà đợt trước vì công tác nên tôi cũng ít liên lạc với họ hẳn.
Tôi biết mẹ hỏi vậy là muốn thông qua Hứa Quân Dục hỏi thăm tình hình anh trai tôi. Bình thường anh trai rất bận nên hiếm khi nghe điện thoại từ gia đình. Còn tôi lại hay liên lạc với Hứa Quân Dục nhiều hơn.
“Đợt này bận việc con cũng chưa có liên lạc với em ấy. Để tí con gọi thử cho nó xem thế nào.”
“Ừ nhân tiện hỏi thăm xem anh trai con thế nào luôn. Cứ suốt ngày ru rú trong phòng làm việc thì làm sao có thể đảm bảo sức khoẻ được. Mà cả con cũng vậy đó đừng có làm việc quá sức.”
“Vâng con biết rồi.”
Mẹ tôi vẫn luôn như vậy lúc nào cũng đều lo lắng cho con cái. Không biết bà sẽ có biểu cảm như thế nào khi tôi trở thành omega nhỉ.
Mấy ngày hôm sau mọi thứ đều trôi qua êm đẹp như chưa từng có gì xảy ra. Tôi thì ngồi lọ mọ tìm việc suốt, xong thi thoảng cũng phụ giúp bố mẹ việc trồng cây, tưới hoa trong vườn các thứ. Cảnh Nghi cũng rất chăm chỉ làm nhiều việc giúp tôi. Trước ít tiếp xúc nên không biết, giờ chúng tôi ở cạnh nhau nhiều hơn tôi mới biết được cậu ta là một thiên tài về công nghệ.
Tôi có hỏi sau này có định làm về mảng này không thì trông cậu ta có vẻ buồn hẳn.
“Em bị thôi học rồi anh Thần.”
“Tại sao chứ?”
“…..”
Biết mình có vẻ lỡ lời tôi không tiếp tục nói về chủ đề này. Được mấy hôm sau thì tôi cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao một thiên tài như cậu ta lại thôi học.
Hôm đó, trong lúc tôi lại đang đi tìm việc thì quản gia Mặc xông vào.
“Không xong rồi cậu chủ!! Bà chủ cùng ông chủ…”
———————————
Khi tôi vừa chạy xuống dưới nhà liền nhìn thấy bố mẹ mình đang bị bọn người áo đen khống chế. Còn Cảnh Nghi thì bị một tên đầu tóc xanh lá trông như con công giữ lấy.
“Mấy người là ai sao lại tự ý xông vào nhà của chúng tôi!!!”
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của hắn liếc nhìn về phía tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi như thể tôi là một con ruồi nhặng, không đáng để vào mắt.
“Huhu… Lam Sơ cầu xin cậu tha cho anh ấy… cậu muốn làm gì tôi cũng được…”
Tên đầu xanh kia nghe vậy thì nổi giận hắn bóp chặt cổ Cảnh Nghi, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ ửng hết cả lên.
“Tha?! Anh có tư cách gì mà yêu cầu với tôi!! Lỗi của gia đình này chính là cưu mạng một kẻ bẩn thỉu như anh, họ cũng sẽ phải chôn vùi xuống bãi bùn lầy giống như anh vậy Cảnh Nghi.”
“Này cậu kia!! Cậu hơi quá đáng rồi đó mau thả bố mẹ tôi cùng Cảnh Nghi ra!!”
Tôi muốn tiến đến chỗ gã thì bị mấy người áo đen ngăn lại.
Gã kia nghe vậy thì quay đầu lại nhìn tôi.
“ Anh tên Hứa Thần đúng không nhỉ? Nếu tôi mà là anh thì sẽ không ở đây cưu mang tên này đâu. Anh chắc hẳn chưa biết những tội lỗi mà thứ bẩn thỉu này đã làm ra.”
“Tôi không cần biết cậu ấy đã làm gì nhưng việc anh xâm phạm vào nhà người khác như này đã là tội có thể kiện được rồi.”
“Ha, kiện? Anh nghĩ anh đủ sức đấu với tôi sao? Chả hiểu một tên nhãi như anh có gì mà con chó của tôi lại thích đến vậy.”
Hắn ta vừa vuốt ve gương mặt sợ hãi của Cảnh Nghi vừa thốt ra những lời tàn nhẫn.
“Cảnh Nghi, cậu thử nói xem tôi nên làm gì với họ đây.”
“Không… không được… cầu xin cậu Lam Sơ … đừng làm hại anh ấy…huhu… tôi sẽ không chạy trốn nữa… xin cậu…”
Bỗng lúc này điện thoại của Lam Sơ kêu lên, bởi vì nghe điện thoại nên hắn không bóp cổ Cảnh Nghi nữa.
Cảnh Nghi đưa mắt về phía tôi, ánh mắt như đang muốn nói xin lỗi tôi vậy. Tôi lắc đầu, tôi biết rằng cậu ấy đang bị ép buộc, nó hoàn toàn không phải lỗi của cậu.
Lam Sơ có vẻ như nghe được tin gì vui lắm, hắn cười hớn hở còn đưa mắt nhìn tôi một cách kỳ quái.
Một lúc sau hắn cúp máy ra lệnh cho người áo đen đem Cảnh Nghi đi và thả chủng tôi ra. Trước khi đi hắn còn nói.
“Chúc may mắn ngài đại tá.”
Sao hắn biết tôi từng là đại tá? Chẳng phải đây là lần đầu bọn tôi gặp nhau sao?
Không hiểu sao tôi chợt có dự cảm chẳng lành, vội lấy điện thoại ra xem tin tức. Không xem thì không biết xem rồi thì mới biết chuyện này còn tệ hơn tôi nghĩ.