Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 3

Lúc tôi tỉnh dậy đã ở trong phòng y tế của trạm. Cảm nhận được cơn đau nhức từ trên đầu truyền tới, xem ra tôi vẫn chưa chết.Nhìn xung quanh không có một bóng người, có vẻ như tôi đã được đưa vào phòng bệnh riêng. Bình thường những người được đưa vào đây chỉ có thể là mấy quan chức cấp cao hoặc người bị thương nặng mới được đưa vào đây để điều trị.

Sờ phần vết thương đã được cuốn băng gạc, vết thương thật này cũng tính nặng nhưng chưa đến mức phải vào đây. Huống hồ tôi cũng chỉ là một vị đại tá bé nhỏ không đáng nhắc đến.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cổ họng tôi chết khát kinh khủng, cảm giác nó như sắp bị thiêu đốt vậy. Chật vật ngồi dậy tôi cố gượng rót cho mình một cốc. Vừa uống xong thì nghe thấy tiếng động từ phía bên ngoài.

Cả người tôi như căng chặt lại, cảnh giác mà nhìn về phía cửa.

Cửa phòng bỗng mở ra người bước vào là một người thanh niên trẻ tuổi, đeo mắt kính vàng, mặc áo khoác trắng. Đó chắc là bác sĩ trực ở đây. Nhưng sao nhìn anh ta tôi cứ có cảm giác quen quen.

“Đại tá Hứa ngài tỉnh rồi. Bây giờ trong người ngài cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Mặc dù ngoài miệng quan tâm hỏi thăm nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bài xích của anh ta với tôi. Bộ bác sĩ bây giờ ai cũng thế à?

Anh ta đỡ người tôi rồi đưa tay kéo cổ áo phía sau gáy tôi xuống. Cảm nhận được sự thô ráp từ bàn tay hắn đang không ngừng lướt trên từng tấc da thịt ở phần gáy khiến tôi sởn da gà.

Đối với alpha việc bị sờ gáy như vậy chả đáng nói lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy phản cảm với việc này.

“Chậc. Xem ra đây không phải là độc bình thường rồi. Đại tá ngài cố gắng chịu một chút để tôi kiểm tra xem những phần xung quanh khác nữa.”

Bỗng lúc này cánh cửa bật tung ra bước vào chính là gương mặt cau có, giận dữ của Yến Phong. Ánh mắt tràn đầy sát khí của gã nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

“Bác sĩ Cảnh, anh đang làm cái gì vậy?”

Hắn ta tức giận hỏi vị bác sĩ kia, sau đó còn gạt phăng tay của bác sĩ rồi chỉnh lại quần áo cho tôi.

Tên này hôm nay uống lộn thuốc hả,tự nhiên khùng khùng điên điên xông vào lúc người ta đang khám bệnh.

“Thiếu Tướng Yến ngài bình tĩnh chút tôi chỉ là đang kiểm tra vết thương cho đại tá Hứa thôi. Hơn nữa đó là vết thương không hề nhẹ nếu tôi không kiểm tra kĩ vết thương có thể sẽ nặng hơn, xin ngài đừng làm khó tôi. Việc chữa trị cho đại tá là nhiệm vụ của tôi. “

Yến Phong đứng chắn trước mặt tôi nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này. Nhưng có vẻ như hắn đang rất tức giận. Nhìn vết máu trên người hắn, cùng với biểu cảm tức giận này.

Có vẻ hắn vừa mới tra thẩm vấn tội phạm rồi. Tên này mỗi lần không tra được thông tin gì từ tội phạm là lại dùng khổ hình ép họ nói ra bằng được thì thôi. Đúng là dã man.

“Kiểm tra? Kiểm tra mà có cần thiết phải cởi cả áo bệnh nhân như vậy không?”

“Vậy còn ngài? Ngài đang ghen sao thiếu tướng? Nếu người ghen mà là Mục thiếu gia thì tôi còn hiểu nhưng mà ngài thiếu tướng đây lại có biểu hiện như ghen thế này…”

Yến Phong nghe đến đây thì nhíu mày.

“Bác sĩ Cảnh bớt nói linh tinh lại. Từ ngày mai anh không cần đến đây nữa đâu. Tôi sẽ cho người khác tới chữa trị cho đồng đội của tôi.”

Nghe cái giọng điệu ghê tởm của Yến Phong là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi. Còn ở đây giả nhân giả nghĩa, hừ đúng là nguỵ quân tử.

“Còn nữa, nghe nói dạo này cả Cảnh gia, Tần gia, Lam gia đều đang đi tìm một người thì phải. Thấy bảo gần đây khu phía bắc dân cư di dân về đấy nhiều lắm vì chiến tranh. Có khi người kia cũng vậy nhỉ?”

Cảnh gia? Tôi nhìn lại gương mặt của bác sĩ,thảo nào cứ thấy quen quen, có vẻ như vị bác sĩ này chính là người anh họ mà vị kia thường hay nhắc đến với mình.

“Thay vì ở đây tốn công ngồi không ở đây thì tại sao ngài lại không đi tìm người kia đi. Mò đến đây làm gì? Chẳng phải anh nên giúp gia đình mình tìm người đó sao?”

Cảnh Sâm mặt tối sầm lại, ánh mắt như viên đạn muốn xuyên thủng Yến Phong.

“Như ý anh tôi không đến đây nữa. Nhưng nói gì thì nói chuyện của anh cũng nên cần được giữ bí mật đó, nếu không thì sẽ gây rắc rối cho đái tá Hứa mất, thiếu tướng Yến.”