Trưởng Quan Omega Mắc Chứng Sợ Alpha Lại Bất Ngờ Kết Hôn!

Chương 1

"Thiếu tướng Cố?"

Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, vì đứng quá gần, cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi hương pheromone thoang thoảng.

Là hương hoa cam hòa quyện với nhục đậu khấu, mùi hương gỗ kết hợp với chất giọng trầm thấp, tạo nên cảm giác vừa vững vàng lại vừa quyến rũ đến mê người.

Cố Thần Ngọc khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt mèo bỗng chốc mở to.

Hoắc... Hoắc Thâm?

Môi cậu khẽ mấp máy, nhưng lại không thốt ra cái tên đã khắc sâu trong tim.

Thật sự là Hoắc Thâm sao?

Vậy là sau khi chết, con người ta thật sự sẽ được gặp lại nhau ở một thế giới khác sao?

Alpha nhận ra sự khác thường của cậu, hàng lông mày rậm nhíu lại.

Hoắc Thâm không ngờ lại gặp Cố Thần Ngọc ở đây.

Hôm nay là buổi tiệc tối thường niên của các sĩ quan cấp cao thuộc các quân đoàn trong quân đội, anh vốn không thích những buổi giao tiếp xã giao như thế này, nên đã tranh thủ ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ vừa bước vào cầu thang bộ thoát hiểm, đã va phải Cố Thần Ngọc ở góc rẽ.

Nhận ra người va phải mình là Omega, anh theo bản năng muốn kéo người ta ra.

AO khác biệt, sự gần gũi mập mờ như vậy dù là vô tình cũng là rất đường đột.

Tuy nhiên, ngay khi vừa định hành động, ánh mắt anh chạm phải gương mặt nghiêng nghiêng thanh tú kia, cơ thể bỗng chốc cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại, chỉ còn nhịp tim đập loạn không theo ý muốn.

Anh không biết mình đã gọi tên cậu như thế nào, khi hoàn hồn lại thì đã bắt gặp đôi mắt xinh đẹp kia.

Tư thế của hai người khiến anh có thể nhìn rõ biểu cảm của cậu.

Đôi đồng tử màu lưu ly mở to, giống như chú mèo con giật mình sợ hãi, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Bàn tay cứng đờ siết chặt trong không trung, cố gắng kiềm chế ham muốn muốn xoa đầu người trong lòng để an ủi, anh khẽ hỏi: "Cậu không thoải mái ở đâu sao?"

Mặc dù giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng nếu nghe kỹ, không khó để nhận ra sự quan tâm trong đó.

Nghe vậy, Cố Thần Ngọc chỉ cảm thấy mũi cay cay, trong mắt dâng lên một tầng nước.

Cậu lắc đầu: "Không có."

Giọng nói rất nhẹ, xen lẫn chút cảm xúc khó tả, lọt vào tai Hoắc Thâm, càng khiến anh thêm lo lắng.

Cố Thần Ngọc không biết lời nói của mình đã gây ra hiểu lầm, nhắm mắt lại, cậu cố gắng để bản thân bình tĩnh.

Suy đoán về thế giới sau khi chết vừa rồi đã tan biến sau khi Hoắc Thâm lên tiếng lần nữa.

Chỉ là... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Rõ ràng khoảnh khắc trước cậu còn vì mất máu quá nhiều mà chết đi, nhưng mở mắt ra lại là tình cảnh vừa rồi.

Đây là mơ, hay là...

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, một cảm giác khác thường dâng lên từ sâu trong cơ thể.

Nóng quá.

Trong hơi thở, pheromone của Alpha dường như trở nên nồng đậm hơn.

Nhận ra điều này, Cố Thần Ngọc đột ngột ngẩng đầu nhìn Alpha mà mình đang dựa vào.

Ngay sau đó, cậu lại nhìn xung quanh.

Khi nhìn rõ nơi hai người đang đứng, Cố Thần Ngọc càng thêm kinh ngạc hơn so với lúc trước.

Khách sạn Hoa Á, cậu đã đến đây rất nhiều lần, nhưng chỉ có một lần duy nhất gặp Hoắc Thâm ở cầu thang bộ thoát hiểm.

Mà cũng chính lần đó, hai người đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi.

Hóa ra cậu đã được sống lại, hơn nữa còn sống lại vào ngày bị Ôn Hàm và Viên Nặc Thanh hãm hại bỏ thuốc.

Chẳng trách cơ thể cậu lại khó chịu như vậy, chẳng trách cậu lại nhạy cảm ngửi thấy pheromone của Hoắc Thâm.

Phải biết rằng, nếu không có thuốc đặc thù dẫn dắt, khứu giác của Omega không thể nào ngửi thấy pheromone của Alpha khi đối phương đang cố ý kiểm soát nó.

Còn việc có phải Hoắc Thâm cố ý giải phóng pheromone hay không, Cố Thần Ngọc hoàn toàn không nghĩ đến.

Luật pháp Đế quốc quy định, Alpha nếu cố ý giải phóng pheromone ở nơi công cộng, nhẹ thì bị giam giữ 15 ngày, nặng thì phạt tù từ 5 năm trở lên.

Hoắc Thâm thân là một vị Thượng tướng đương nhiệm, không thể nào biết luật mà còn phạm luật.

Vậy là cậu chưa chết, hơn nữa còn trở về năm năm trước sao?!