Làm Dâu Xứ Nhật

Chương 69

Sư phụ Aiko bảo An là: “ Cách học nhanh nhất, hiệu quả nhất là đi theo sư phụ, quan sát và thực hành, tự thấm, tự suy nghĩ, trò giỏi hơn thầy thì mới bõ công đào tạo”

An nghĩ mãi: Sư phụ quá giỏi, cái gì cũng biết, thỉnh thoảng cũng lắm chiêu trò phết, An làm sao mà đạt tới viễn cảnh trò giỏi hơn thầy được, có vẻ xa vời quá. Nhưng cứ theo sư phụ sẽ học được n…hiều thứ, ít nhất Maya sẽ chẳng bao giờ kiếm được một người thầy như này. Cứ nghĩ đến Maya là máu trong người An lại như nóng lên, sôi trào. Chị Mai bảo An vẫn còn “ trẻ trâu”. Từ này không có trong từ điển tiếng Việt của An, An cười:

– Em mới 26 tuổi, vẫn còn trẻ thật mà. Trâu non chỉ già hơn con nghé tí thôi

Thế mà chị Nga với chị Mai ôm nhau cười mãi.

Một hôm, An rủ sư phụ Aiko và ekip về nhà ăn thịt nướng BBQ ngoài trời, hôm đó dự báo thời tiết trời quang, mưa tạnh, mát mẻ. Chị Nga và chị Mai cũng háo hức được gặp sư phụ của An còn sư phụ thì háo hức muốn gặp 2 chàng sinh đôi: Bê-tô và Na-mư vì thỉnh thoảng nghe An kể chuyện ở nhà của 2 đứa.

Hôm ăn thịt nướng BBQ là thứ 7, Jun đi công tác nước ngoài nên mọi người không gặp nhau. An cũng không kể chuyện của An và Jun vì ít nhiều gia đình Jun thuộc hàng nhắc tên ai cũng biết, chưa cưới thì cũng chưa cần nhiều người biết. Chỉ có sư phụ Aiko thì biết sơ sơ.

Cả An và chị Mai, chị Nga và 2 bảo mẫu đều ngạc nhiên vô cùng khi thấy Bê-tô và Na-mư vốn không thích người lạ nhưng lại cứ quấn lấy sư phụ Aiko.

– Sư phụ, 2 đứa nhỏ này suốt ngày ở nhà với mẹ và 2 bảo mẫu nên không theo người lạ. Chúng nó theo sư phụ thì may quá, An từng nghĩ con mình mắc chứng sợ người lạ đấy ạ.

– Cho bọn trẻ ra ngoài chơi nhiều vào, tiếp xúc với những đứa trẻ khác thì sẽ quen dần thôi. Hay là An mang 2 đứa đến trại trẻ mồ côi của ta ở Saitama chơi 1 ngày đi. Mai ta qua đó ở với mấy đứa nhỏ của trại trẻ một ngày. Chúng đáng yêu lắm.

Nói chuyện một hồi thì An mới biết là tiền sư phụ kiếm được từ công ty Lady 1 dồn hết dành nuôi trại trẻ mồ côi. Sư phụ chỉ làm việc với người giàu, thu phí cao để có kinh phí nhận nuôi nhiều trẻ hơn nữa, có những đứa trẻ đến từ cả các nước kém phát triển, tất cả chúng đều là những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi ngay từ lúc mới sinh, rất đáng thương.

An cảm thấy có những ánh hào quang phát ra khi nghe sư phụ nói về những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, y như giọng của người mẹ nói về những đứa con của mình, đầy yêu thương. Bồ tát sống là có thật, đang hiện hữu ngoài đời, An thấy mình đã chọn đúng người để đi theo. Bây giờ trong An không chỉ là cảm giác ngưỡng mộ mà nó là cảm giác sùng bái sư phụ.

Người nói chuyện xôm nhất với sư phụ lại là chị Nga. Chị Nga biết nhiều, uống tí rượu mơ vào là chị nói chuyện trên giời dưới biển, khá tếu táo, mọi người quây quần bên 3 cái bếp nướng, vui vẻ ăn uống. An còn nhận ra một điều, ekip của sư phụ toàn là những người giống An, ngưỡng mộ sư phụ Aiko mà đi theo, họ trung thành tuyệt đối với sư phụ và rất đoàn kết, biết cách nhường nhịn nhau, phối hợp rất ăn ý.

Sư phụ Aiko đã thành công với thuyết “ Đắc nhân tâm”

Lúc đầu An nghĩ muốn thắng Maya thì mình phải giỏi hơn, mạnh hơn hơn cô ta. Cô ta dùng chiêu thì mình cũng phải dùng chiêu. Nhưng giờ An lại có chút suy nghĩ khác. Muốn toàn thắng Maya thì cô ta phải tâm phục khẩu phục và áp dụng cách của sư phụ Aiko có thể sẽ thành công. Nếu chỉ đơn thuần là tính hiếu thắng như của Maya và An hiện nay thì dù An có thắng 1 ván thì với tính cách của Maya, cô ta sẽ không an phận, sẽ tìm mọi cách chọc lại An một cái đau hơn, một khi Maya đứng trong bóng tối, An ngoài sáng thì khó mà phòng thủ được.

An cầm trên tay xiên thịt hun khói cuộn cà chua bi vừa nướng xong và thích thú cười 1 mình thật tươi khi có thể nhìn sư phụ một lúc và thay đổi mọi quan điểm, chiến lược của bản thân. An hài lòng với quyết định này.

– ( Chị Mai) An, nướng được xiên thịt mà em sung sướиɠ vậy sao, cười 1 mình từ nãy đến giờ, chị thấy sởn gai ốc, tưởng não em lại bị làm sao đấy.

– ( An) Em vừa tìm ra một cách tư duy mới, hiệu quả hơn cách suy nghĩ của em bây giờ rất nhiều, Tối em kể cho chị nghe. Chắc các chị sẽ phải hỗ trợ em nhiều nhiều đấy.

– ( Chị Mai) Chuyện nhỏ, không gϊếŧ người thì cái gì cũng được hết.

– ( An) Chỉ làm người ta chết tâm thôi chế ạ.

Tối hôm đó, trong phòng chị Mai, chị Nga, trên cái giường to đùng, 3 chị em chụm đầu bàn bạc to nhỏ, thỉnh thoảng 2 chị lại cười phá lên rồi mỗi chị một bên đập vai An:

-( Chị Nga) Được, được, phải thế chứ. Không hổ danh chỉ số IQ cao.

– ( An) Em có đo chỉ số IQ bao giờ đâu mà biết cao hay thấp nhỉ.

– ( Chị Nga) Hồi đại học, chỉ số IQ của em cao nhất lớp đấy. À, mà em có nhớ đâu nhỉ. May mà IQ không mất theo trí nhớ. Haha

Ngày hôm sau chị Mai lái xe chở cả nhà đi trại trẻ mồ côi của sư phụ Aiko ở Saitama chơi, trên đường đi, An vào siêu thị càn quét bánh kẹo hoa quả và đồ chơi mang đến cho các bé ở đó. Trẻ con không biết phong bì quyên góp mỏng hay dày, cứ có đồ chơi và bánh kẹo là sẽ theo ngay. Đây là lời dặn dò của sư phụ Aiko từ hôm qua.

Lúc đến trại trẻ mồ côi, sư phụ Aiko ra tận cửa đón An và mọi người. Na-mư thấy sư phụ thì giơ tay đòi bế, bảo mẫu trêu:

– Đấy, từ nhỏ đã biết chọn người đẹp hơn để theo rồi.

Sư phụ Aiko thế mà lại thích được khen, mặt đỏ ửng và cười tít cả mắt rồi giơ tay đón Na-mư.

Bao nhiêu đồ bánh kẹo, đồ chơi mang hết vào hội trường lớn, các anh chị lớn phụ trách chia cho các em nhỏ hơn, Bê-tô và Na-mư cũng chẳng ngại ngần mà chạy vào xin phần.

Chị Mai được đến thăm trại trẻ mồ côi thì bồi hồi nhớ lại tuổi thơ của chị lúc còn ở trại trẻ tại Việt Nam. Chị kể cho sư phụ Aiko là chị cũng là cô nhi và được bố mẹ An đỡ đầu, đến khi vào đại học thì bắt đầu lo sự nghiệp cho chị. Bố Bình mẹ Hiền không trực tiếp nuôi chị ngày nào nhưng lại định hướng, sắp xếp cho chị một tương quá hoàn hảo.

Sư phụ Aiko chăm chú nghe và cứ gật gù:

– ( Sư phụ) Việc tìm cho từng đứa trẻ một gia đình hay đại gia đỡ đầu là cách làm rất hay. Ta chưa từng nghĩ đến nhưng nếu nghe chuyện An bỗng dưng bị tai nạn, bị mù, bị mất trí nhớ thì ta cũng lo nhỡ chẳng may ta ốm, ta bệnh và mất đi thì ai sẽ lo cho trại trẻ này.

– ( Chị Mai) Những đứa trẻ như chúng em lớn lên từ nhỏ ở trại trẻ mồ côi thì chúng em không muốn phải chia tay các bạn ở trại trẻ đến làm con nuôi của gia đình nào cả, nhiều khi lo sợ bố mẹ nuôi có yêu mình không, các anh chị em trong nhà có ghét mình không. Dù sao cái thân phận con nuôi vẫn luôn bị ám ảnh. Nếu ở trại trẻ mồ côi, có bạn bè, có đủ cơm ăn, áo mặc, được đi học thì trại trẻ mồ côi lại là môi trường nuôi dạy trẻ tính độc lập rất tốt. Nếu mỗi đứa trẻ có người đỡ đầu, thỉnh thoảng họ đến chơi như người thân đến thăm rồi lo cho tài chính, định hướng tương lai thì mỗi đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi sẽ không thua thiệt gì so với một người bình thường.

– ( Sư phụ) Công nhận, nếu làm được như thế thì quá tốt.

– ( An) Sắp tới là đến kì nghỉ hè, các bé không phải đi học, sư phụ tổ chức một loạt các buổi từ thiện để tìm người đỡ đầu cho các bé, nhiều người ở xa đến đây có thể lưu lại chơi với bọn trẻ để tìm hiểu xem mình hợp với đứa trẻ nào, các bé cũng có cơ hội chọn người đỡ đầu cho mình. An rất muốn giúp sư phụ trong chuỗi từ thiện này. An sẽ nhận đỡ đầu 2 bé và trong các ngày từ thiện An và chị Mai sẽ đứng chia sẻ kinh nghiệm và thực tế nhận đỡ đầu các bé để mọi người có quyết định dễ hơn.

– ( Sư phụ) Làm gì cũng phải làm liền tay thì mới yên lòng được. Ăn trưa xong, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn nhé.

An nhìn về phía 2 anh con đang chơi, giật mình thấy mỗi đứa ngồi chơi với một bé gái tầm hơn 1 tuổi. Thỉnh thoảng có xảy ra vụ giành đồ chơi của nhau nhưng An để ý thấy lần nào Bê-tô và Na-mư cũng đều nhường các bé gái kia, hơn nữa còn tự nguyện đi lấy đồ chơi ở chỗ khác mang lại cho các bạn ấy chơi nữa. An quay sang hỏi sư phụ:

– An nhận đỡ đầu 2 bé gái kia có được không sư phụ?

– 2 bé đó cũng sinh đôi, khác trứng nên không giống nhau, mẹ đơn thân mất lúc sinh 2 bé tại viện. 2 đứa trẻ đó cá tính rất mạnh, sau này ta tìm hiểu mới biết mẹ của bé là dân số má và có lẽ bố cũng là dân anh chị. An có lo ngại về nguồn gốc của các bé như vậy không, trẻ con ít nhiều lớn lên vẫn có tính cách thừa hưởng từ bố mẹ.

– Không thành vấn đề ạ, trẻ con sinh ra đâu có được chọn bố chọn mẹ, người lớn lại đi có quyền chọn trẻ con thì không công bằng với các bé. An tin là ở chỗ sư phụ thì các bảo mẫu đi theo sư phụ đều là người tốt, sẽ nuôi dạy các bé tốt. An sẽ thường xuyên đến đây chơi với các bé, nếu có vấn đề gì lệch lạc về tính cách, suy nghĩ thì uốn từ nhỏ sẽ thành cây thẳng thôi ạ.

Lúc quay sang, An thấy chị Mai đang rưng rưng nước mắt. Chị nắm chặt tay An và bảo:

– Em có cách tư duy giống hệt bố mẹ em. Ngày xưa biết bố chị bị đi đâm thuê chém mướn mà chết, mẹ chị nhục nhã tự tử, nhưng bố Bình mẹ Hiền vẫn nhận đỡ đầu cho chị.

Lần đầu tiên An nghe chị Mai nói về bố mẹ đẻ của chị. An thấy thương chị nhiều hơn và giờ An lại càng hiểu tại sao chị Mai tốt với An vô điều kiện.

Lần đầu tiên tìm người đỡ đầu cho các bé thì sư phụ Aiko trực tiếp gửi thư kèm hồ sơ của các bé cho hơn 200 người có địa vị xã hội hoặc có tài chính mạnh. Có 179 thư phản hồi muốn trở thành người đỡ đầu. Buổi đầu tiên tổ chức bữa tiệc từ thiện là chiều thứ bảy ngày 30 tháng 7 thì có 68 thư phản hồi có thể tham dự vào ngày đó. Còn lại sẽ tham gia vào các buổi sau vì không xếp được lịch tham dự.

Cứ 2-3 ngày An cho Bê-tô và Na-mư đến chơi với 2 chị em Nana và Momo, chơi với nhau được 7-8 lần thân thiết lắm, có lần An đón các bé về nhà chơi mấy ngày cuối tuần, nhà cứ như là nhà trẻ mini, Jun được đà bảo An: “ Hay là em sinh một cặp song sinh nữa đi, nhà chúng ta phá kỉ lục 3 cặp, giàu tiền không bằng giàu con”.

An được sư phụ Aiko cho xem danh sách và hồ sơ của 68 gia đình tham dự lần này để chuẩn bị tiếp đón chu đáo và chia 68 gia đình này vào từng group với mục đích, tiêu chí chọn con đỡ đầu giống nhau để lên danh sách các bé cho họ dễ chọn. An giật mình khi thấy trong danh sách có ghi tên cặp vợ chồng: Saito Ryo và Saito Anna, đã có một con trai 11 tuổi, lý do muốn nhận đỡ đầu cho một bé gái là: vì lý do sức khoẻ vợ không thể sinh thêm con.

An chưa biết khi gặp Ryo tay trong tay với Anna thì mình sẽ phản ứng như nào.

Gia đình thứ 2 mà An giật mình khi nhìn thấy tên là gia đình của Maya. Người đứng tên nhận đỡ đầu là bố mẹ Maya nhưng người tham dự bữa tiệc từ thiện lại là Maya. Lý do gia đình Maya nhận đỡ đầu một bé trai là do Maya là con một, sau này cần người trợ giúp hoặc cùng gánh vác sự nghiệp kinh doanh của gia đình.

Jun rất vui khi biết Maya cũng tham gia bữa tiệc từ thiện tại trại trẻ mồ côi và chủ động mời Maya ăn trưa rồi cùng đi. An hứa phụ giúp sư phụ nên xuống Saitama từ sáng, không đi ăn trưa cùng Jun và Maya. Nhưng trong lòng An từ sáng cứ như có ai châm lửa, nóng ran, chẳng lẽ lại là lửa ghen. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì 1 bữa cơm trưa không thể lật đổ An được.

Đến tầm hơn 1 giờ chiều thì Jun gọi điện đến nói là bị đau bụng và tiêu chảy nên chắc không đi Saitama được, Jun sẽ để chị Mai và chị Nga cùng 2 bảo mẫu đưa Bê-tô và Na-mư đi Saitama trước, rồi nếu Jun đỡ thì sẽ xuống sau.

Có rất nhiều vị khách đến sớm để muốn tìm hiểu về các bé trước khi chọn đỡ đầu cho bé nào. An tình cờ gặp lại cặp vợ chồng bị mất ví ở Sài Gòn, họ nhận ra An trước, biết An đang hỗ trợ như một tư vấn viên nên 2 vợ chồng cô chú ấy nhờ An tư vấn. Nói chuyện thì mới biết 2 vợ chồng rất yêu thương nhau, chồng sợ vợ bầu bí sinh con sẽ đau nên không cần có con, vợ sợ có con sẽ không chăm lo tốt cho chồng, sẽ yêu con hơn yêu chồng, thế nên họ quyết định sống với nhau hơn 40 năm qua như cặp vợ chồng son, không cần con cái. Tiền 2 người kiếm được nhiều nhưng nếu mất đi không biết cho ai nên muốn đỡ đầu cho một bé gái có chí tiến thủ, đừng quá nhỏ, học tầm cấp 3 thì tốt. Rất nhanh An tìm được ứng viên phù hợp cho 2 vợ chồng họ và gọi cô bé ra cùng nói chuyện. Lúc 3 người nói chuyện, An nghe thấy giọng nói quen quen ở bàn bên cạnh. An nghe kĩ thì nhận ra giọng của Ryo. An ngồi quay lưng về phía họ nên nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng họ không nhận ra An.

Có lẽ người đang nói chuyện với Ryo là Anna:

– Anh đâu cần nhận con đỡ đầu. Chúng ta có Ryota là quá đủ rồi.

– Em không nhận thấy Ryota một bước từ đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi đến khi quay lại gia tộc Saito thì trở thành đứa trẻ coi trời bằng vung, hách dịch. Anh muốn Ryota thường xuyên đến trại trẻ mồ côi để chơi với em nuôi cho tính tình Ryota trở nên thiện lương hơn. Giờ ở lớp Ryota cũng không có lấy một đứa bạn thân.

– Sao anh không giành 1 đứa bé sinh đôi từ tay vợ cũ của anh về, dù sao đó là con anh, em sẽ nuôi giúp anh.

– Em hãy quên cái ý tưởng điên rồ đó đi. Anh có lỗi với An khi chọn em và Ryota. Anh không thể cướp con của cô ấy.

Nghe Anna nói, An thấy nóng mặt với Anna và xin phép cặp vợ chồng An đang tư vấn và đi sang bàn của Ryo và Anna:

– Xin chào, chị Anna, tôi không biết mục đích sâu xa chị xúi Ryo cướp 1 đứa con của tôi về cho chị nuôi là gì. Nhưng tôi nghĩ chị ở 10 năm trong trại tâm thần nên chị không biết được nhân tình thế thái rồi. Nếu Ryo muốn giành con với tôi thì ngay ngày mai mọi hợp tác của tập đoàn Hoàng An sẽ chấm dứt, để xem tập đoàn N lao dốc thế nào. Chị muốn làm vợ tốt của Ryo thì phải biết mình đang ở vị thế nào. Tôi cũng không ngại công bố nghi vấn Ryota không phải con đẻ của Ryo đâu. Chị an phận đi.

Nghĩ đến cảnh mụ đàn bà khác xúi Ryo cướp con từ tay An làm An nổi cơn điên.

Có lẽ Ryo lần đầu tiên thấy một An xù lông xù cánh doạ Anna như vậy nhưng An lướt qua mặt Ryo thì đó không phải bản mặt thù hằn với An để bảo vệ Anna mà trên môi Ryo là nụ cười tươi. An bó tay không hiểu.

Nhưng tất cả rắc rối phiền toái xoáy lên người An lại là từ Maya.

Chương sau các bạn theo dõi An xử lý Maya ngoạn mục nhé

Giờ Phương buồn ngủ quá nên dừng ở đây. comment và share truyện về tườngp FB và group giúp Phương nhé. Cám ơn các bạn