2 chị em An và Mai đang bị tinh thần xuống dốc, An nghĩ muốn đấu với Rena phải đấu bằng trí thông minh hoặc có biện pháp thật cao tay. Khổ nỗi ngay lúc này đầu An vẫn còn ong ong, cú ngã hôm qua vẫn làm An không suy nghĩ được nhiều, cứ cố một chút là lại đau như ai cầm búa nện vào đầu ý.
Bỗng tiếng rung điện thoại của chị Mai ngắt dòng suy nghĩ của 2 c…hị em. An nghe thấy tiêng mẹ Yuriko đầy vui mừng trong điện thoại:
– Bác sĩ gọi điện báo Nga đã tỉnh, mẹ đang trên đường vào viện, Mai chạy lên phòng Nga luôn xem sao. Mẹ vào rồi lên chỗ Nga luôn, con bé tỉnh là có cơ hội sống rồi, ơn giời.
Chị Nga bị trấn thương ở đầu và bác sĩ kiểm tra một hồi sau khi chị Nga tỉnh thì kết luận chị Nga đang bị rơi vào tình trạng mất trí nhớ.
Cả An và chị Nga đều bị thương ở đầu nên An nhờ mẹ Yuriko nói với bác sĩ ghép An và chị Nga vào một phòng. Điều mà ai cũng ngạc nhiên là khi chuyển chị Nga và An vào chung 1 phòng lớn thì chị Nga thốt luôn lên một câu:
– An, đầu em sao thế, sao em lại vào viện?
An mừng quá, luống cuống leo xuống giường để chạy sang ôm chị Nga. An cứ tưởng chị Nga nhận ra được An nghĩa là chị Nga đã nhớ lại được. Nhưng sau một hồi nói chuyện thì An biết trí nhớ của chị có vấn đề, chị chỉ nhớ những kí ức vui, những chuyện buồn chị đều không nhớ, ngay cả việc chị có bầu rồi xảy thai chị cũng không nhớ. Bác sĩ vô cùng bất ngờ vì hiện tượng mất trí nhớ có “ chọn lọc” của chị Nga.
An có đề nghị với bác sĩ là đừng dùng biện pháp nào để can thiệp để chị Nga lấy lại trí nhớ, những phần chị ấy quên là những điều nên quên mãi mãi. Nếu sống với một nửa kí ức hiện nay thì cuộc đời chị ấy sẽ nhiều màu hồng hơn. Chắc chắn một ngày nào đó chị ấy sẽ gặp được hoàng tử của mình. An mong công chúa xinh đẹp như chị Nga nhất định phải lấy được hoàng tử yêu chị hết lòng.
Khuân mặt chị Nga khi không trang điểm lúc này hơi nhợt nhạt một chút nhưng các nét trên khuân mặt vẫn luôn hoàn mỹ, xinh như một búp bê Phương Đông, mắt tròn xoe, đen nhánh, lông my dài và cong vυ't, mũi thẳng, môi chúm chím và da trắng như trứng gà. Nếu chẳng may bị tai nạn, mặt mũi xấu xí thì An sẽ chọn phẫu thuật thẩm mĩ để xinh như chị Nga.
Mấy ngày sau, mẹ Yuriko nói với Ryo cho chị Mai nghỉ mấy hôm để chăm cả An và chị Nga. Rảnh lúc nào mẹ Yuriko lại chạy vào viện lúc đó. 4 người phụ nữ ở trong 1 phòng bệnh viện xôm hơn cả cái chợ huyện, vui ơi là vui. Đặc biệt là chị Nga không nhớ những kí ức buồn nên chị nói chuyện vô tư, hóm hỉnh và cực kì yêu đời. Mẹ Yuriko, chị Mai và cả An nữa, ai cũng thích nói chuyện với chị Nga.
3 hôm sau, cả An và chị Nga cùng được ra viện, mẹ Yuriko đón tất cả về nhà ở. Lúc đầu mẹ Yuriko sợ bố Masashi và Ryo phản đối nhưng rất may cả 2 người đều nói là
– An coi Nga và Mai như 2 chị gái thì ở cùng nhà đến lúc An sinh con cũng sẽ giúp An thoải mái tinh thần. An sinh xong thì sau này tình tiếp cũng được.
Ryo đi công tác Osaka nên không qua đón An được. Đáng lẽ buổi tối Ryo sẽ từ Osaka quay về Tokyo, An đợi Ryo để nói chuyện nhưng mãi không thấy Ryo về. Đến hơn 10h đêm thì Ryo nhắn là chưa xong việc và sáng mai sẽ về.
Nằm trằn trọc trên giường của 2 vợ chồng, An nhớ lại những ngày An và Ryo bận rộn lên kế hoạch chạy doanh số cho tháng vừa rồi thì An ước những ngày tháng đó cứ mãi lặp lại. An tưởng như lúc đó An có thể chạm vào tình yêu của Ryo rồi. Suy nghĩ một hồi cũng không chiến thắng được cơn buồn ngủ vì bầu bí, An ngủ lúc nào không biết.
Chiều hôm sau An mới thấy Ryo về đến nhà, An vào bếp pha cho Ryo cốc nước mơ rồi chờ Ryo trong thư viện.
– Em đỡ chưa? Còn đau chỗ nào không?
– Em còn đau ở đây. ( An chỉ vào tim mình)
– Anh sẽ kể cho em nghe mọi việc và anh mong em sẽ hiểu cho anh và cho anh một chút thời gian.
– Anh cứ nói, em đợi anh mấy ngày hôm nay chỉ để nghe anh nói. Em muốn nghe chuyện của Rena và anh.
– Khi anh lên làm tổng giám đốc thì phòng nhân sự có đề cử lên 2 trợ lý là Kubo và Rena. Lần đầu gặp mặt anh giật mình vì thấy ánh mắt của Rena giống Anna ngày xưa. Nhưng tiếp xúc vài hôm anh có thể khẳng định Anna và Rena không liên quan gì đến nhau. Nên khi anh đi công tác mới nhờ Rena đến nói chuyện với em để sau khi ra viện em có thể thuận tiện quay lại với công việc hơn.
– Sau khi đăng kí kết hôn, anh nhận được cuộc điện thoại. Đó có phải là của Rena không?
– Đúng, đó là cuộc điện thoại của Rena. Rena nói là biết Anna ở đâu, Rena cũng đưa ra điều kiện là: anh không được kết hôn với em thì mới nói cho anh biết nơi ở của Anna. Thật lòng anh cũng muốn biết là Anna còn sống hay không, bây giờ Anna đang ở đâu nhưng việc yêu cầu anh không kết hôn với em là điều không thể.
– Vậy có chắc chắn là Rena biết Anna ở đâu không? Anh đã kiểm chứng lời cô ta nói chưa?
– Đương nhiên là lúc đầu anh nghi ngờ và nghĩ là Rena chỉ tình cờ biết chuyện về Anna và có thể Rena không thích em nên mới chọc gậy bánh xe, không muốn anh kết hôn với em. Nhưng khi anh nhận được những bức ảnh Rena chụp Anna nằm trong viện thì anh phải tin và anh cố gắng thoả hiệp với Rena. Tối hôm gặp khách hàng Singapore, Rena có mặc một bộ váy ngắn nên kêu lạnh và mượn áo khoác của anh nên sau đó em thấy có mùi nước hoa dính trên áo của anh. Tiếp khách xong Rena bảo anh lên phòng khách sạn thì sẽ cho anh xem clip của Anna mới quay gần đây.
– Tại sao anh không nói ngay chuyện này với bố mẹ?
– Khi chưa biết được chính xác sự thật thì anh chưa muốn bố mẹ biết, anh sợ bố mẹ đau lòng. Tối đó Rena cho anh xem clip Anna nằm trên giường bệnh quoằn quại kêu đau đớn và van xin Rena sau này hãy chăm sóc bố mẹ và anh thay cho Anna. Anna nói là rất yêu mọi người. Khi xem clip này anh rất sốc nên đã xuống quán Bar uống cho say. Thật sự anh rất thương Anna, từ bé Anna đã gặp quá nhiều bất hạnh.
– Khi xem video đó xong thì anh nói gì với Rena?
– Anh nói với Rena là anh đã lấy em, anh chỉ cần một người phụ nữ chăm sóc thôi, anh mong Rena cho anh biết địa chỉ của Anna để đón Anna về. Nhưng Rena nói là Rena phải thực hiện lời hứa chăm sóc bố mẹ và anh như đã hứa với Anna, cô ấy sẵn sàng làm người tình của anh, nếu anh chưa li hôn với em.
– Anh nói sao? Cô ta có thể mặt dày đến vậy sao? Cô ta thực hiện lời hứa với Anna hay cô ta thích anh hay là cô ta yêu tiền tài địa vị của anh?
– Anh không hề quan tâm tới Rena, cô ấy chỉ là nhân viên cấp dưới của anh thôi. Anh thật sự muốn biết Anna ở đâu, chỉ có Rena mới có thể cung cấp được thông tin này.
– Anh đón Anna trở về trên cương vị của anh trai đón em gái hay trên cương vị của người yêu Anna? Liệu anh có áy náy vì Anna bệnh tật nên chăm sóc Anna rồi bỏ rơi em và các con không? Bây giờ em là gì của anh? Anh đặt em ở góc nào trong trái tim anh?
– Anh xin lỗi em, bây giờ anh thật sự rối như tơ vò nên không có thời gian để nghĩ là yêu ai, thương ai, em cho anh xin chút thời gian được không. Anh không muốn em phải suy nghĩ làm ảnh hưởng đến các con. Anh đã chọn lấy em thì em sẽ luôn là vợ anh.
– Được, em sẽ cho anh thời gian để anh tự giải quyết mớ bòng bong của anh. Xong việc, em muốn anh là người chồng toàn tâm toàn ý yêu em, người bố hết lòng với con. Nếu trong khoảng thời gian đó, anh nhận ra là trái tim anh không thể nào có chỗ cho em thì anh nói với em một câu, em sẽ trả lại tự do cho anh ngay lập tức.
– Mi- An, anh chẳng biết phải nói gì với em. Anh ngàn lần xin lỗi em.
– Cái em cần không phải là lời xin lỗi, em cần là tình yêu và trách nhiệm của anh đối với em. Em cần anh làm cho em một việc.
– Em cứ nói, anh sẽ thực hiện.
– Nhìn thấy mặt Rena sẽ làm em bị stress ảnh hưởng đến con. Nhưng em không thể ép anh cho cô ta nghỉ việc vì bây giờ cô ta đang nắm thông tin về Anna. Em sẽ không đi làm, mọi việc em sẽ giải quyết ở nhà. Thứ nhất, em cần 2 trợ lý là chị Mai và chị Nga làm việc trực tiếp dưới quyền anh để Rena không thể giở trò linh tinh. Thứ 2, em sẽ cần anh Kubo cùng em rà soát lại báo cáo tài chính của tập đoàn, em nghi ngờ có lỗ hổng.
– Em rất giỏi, nghe chuyện này xong em vẫn bình tĩnh xử lý cả việc công và việc tư. Em giỏi hơn anh trong tình huống này.
– Em đã có mấy ngày nằm viện suy nghĩ đủ mọi phương án, có thời gian để nuốt nước mắt vào trong lòng nên bây giờ em mới bình tĩnh hơn anh. Em không muốn trở thành cô vợ gào thét, khóc lóc đòi quyền lợi với chồng. Em yêu anh đơn phương là em đã xác định em phải chịu chịu thiệt thòi.
An cũng chẳng biết mình lấy đâu ra bình tĩnh để khi đó nói những câu này rành mạch, rõ ràng với Ryo nữa. Nước mắt An không còn để mà rơi nữa nhưng An nhìn thấy Ryo mắt đỏ hoe, ươn ướt, cố gắng không để rơi giọt nước mắt trước mặt An. Rồi Ryo bước tới ôm An thật chặt vào lòng, An nghe được từng nhịp đập trái tim của Ryo.
Còn tiếp