Làm Dâu Xứ Nhật

Chương 27

Ngày bố mẹ Ryo từ Việt Nam trở về, xách theo bao nhiêu là món ngon mà mẹ Hiền và bác Viên chuẩn bị cho An, quà cho bên nội bên ngoại của Ryo nữa chứ. Từ bé đến lớn, An thấy chuyện gì mẹ Hiền cũng thật chu toàn, bố Bình toàn nói đùa: “ Phải tu mấy kiếp mới kiếm được vợ như mẹ Hiền của con đấy”. Mẹ cười tít mắt nhìn bố, An tự biết những lúc như vậy mình làm bó…ng đèn nên lượn thật nhanh trả lại không gian cho đôi “bạn già”. An ước sau này mình và Ryo cũng được như bố mẹ mình.

Bố mẹ Ryo hết lời khen bố Bình mẹ Hiền nhiệt tình tiếp đón, nói chuyện thoải mái như quen biết nhau từ lâu. 2 cặp bố mẹ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh mới oách chứ, các anh chị phiên dịch viên bị “cướp việc”.

Chị Mai gọi điện kể cho An nghe 2 bên gia đình khoe ảnh ngày bé của con mình, khoe thành tích học hành cứ như là đi so con ấy. Nói chuyện rôm rả và vui vẻ lắm, chẳng mấy chốc mà chuyện cưới xin thống nhất xong.

Thứ 2 bố Masashi cùng mấy lãnh đạo cấp cao từ Nhật sang đã kí được văn bản thoả thuận hợp tác giữa 2 tập đoàn. Mẹ Yuriko bảo gia đình quá lãi, không phải nuôi nấng hai mươi mấy năm mà tự nhiên lại được con dâu với tài sản hồi môn nhiều đến vậy. Bố Bình mẹ Hiền thì hết lời gửi gắm con gái cho ông bà thông gia tương lai vì lo An một mình ở Nhật không có người chăm lo cho An.

Chuyện cưới xin đã xong, tiếp theo bố Masashi muốn đưa Ryo từ vị trí giám đốc Marketing lên vị trí Giám đốc điều hành tập đoàn một cách danh chính ngôn thuận, bằng năng lực của Ryo và An hợp lại, chứ không phải chỉ đơn thuần là con trai của chủ tịch tập đoàn mà ngồi vào vị trí Giám Đốc. Doanh số trong nửa đầu năm vừa rồi chỉ tăng 2%, bố Masashi yêu cầu trong tháng 8 phải tăng doanh số lên 3%.

An nghe xong bịt mồm mình không dám kêu to, yêu cầu này quá là vô lý, 6 tháng liền tăng trưởng 2% thôi, mà giờ bố yêu cầu trong 1 tháng 8 tăng 3%, giờ đã là giữa tháng 7. Với lại đám cưới của An và Ryo vào đầu tháng 9.

Thế mà Ryo lại nắm chặt tay An và nói rõ ràng với bố mẹ:

– Con tin là 2 cái đầu chúng con gộp lại có thể làm được. Nhưng con cần sự hợp tác thực hiện kế hoạch tăng doanh số trên toàn hệ thống, chỉ từ bộ phận Marketing sẽ không tạo được bước đột phá về doanh số.

– Được, bố sẽ đưa yêu cầu toàn bộ các bộ phận hỗ trợ tối đa cho 2 con.

An thật sự rất rất lo lắng về con số 3% này. Tháng 8 ở Nhật là tháng nóng nhất trong năm, có những ngày nóng như chảo lửa, khách du lịch ít sang Nhật vào tháng 8, doanh số các khách sạn không giữ được là còn may, chứ đừng nghĩ đến chuyện tăng doanh số trong tháng 8. Tại sao bố Masashi lại đưa ra thử thách này cho Ryo và An trong khi bố là người kinh doanh khách sạn mấy chục năm qua, bố phải là người hiểu tình hình nhất chứ nhỉ?

An vò đầu, bứt tai, căng thẳng lắm luôn. Ryo nhìn An rồi cười.

– Em cứ như học sinh bị kiểm tra bài mà không thuộc ấy nhỉ.

– Em thấy chỉ tiêu 3% ấy là điều không thể, tại sao anh lại nhận?

– Anh nhận vì anh muốn chứng tỏ cho mọi người trong tập đoàn thấy là anh lấy vợ Việt tốt hơn cả lấy một cô vợ Nhật, chứng tỏ cho mọi người thấy là em giúp anh làm được những điều mà mọi người không làm được.

– Em chưa biết phải giúp anh như nào?

– Lúc em mới vào công ty, anh có đưa ra cho em yêu cầu là lên ý tưởng để làm Marketing tăng doanh số của tập đoàn. Lúc đó anh thấy có nhiều điều em viết hơi phi thực tế, hơi bay bổng nhưng nếu quyết tâm làm thì doanh số chắc chắn tăng. Không ngờ có ngày lại áp dụng được. Kết hợp với ý tưởng của anh và các nhân viên khác nữa thì anh tin là có thể tăng được 5%. Nhưng chi phí quảng cáo và làm sự kiện sẽ tăng mạnh.

Ngay ngày hôm sau, toàn bộ các phòng ban Marketing dưới sự lãnh đạo của Ryo họp ở hội trường lớn. Ryo đưa ra thời hạn một ngày, mỗi người đều phải đưa ra ý tưởng để tăng doanh số, ý tưởng sẽ được biểu quyết tại các đội nhóm rồi chọn ra các phương án khả thi, chiều ngày hôm sau các leader sẽ trực tiếp thảo luận cùng Ryo và ban lãnh đạo. Lần đầu An thấy Ryo làm việc quyết liệt và yêu cầu tốc độ nhanh như này.

Sau một đêm suy nghĩ về mục tiêu 3% bố Masashi đề ra, An cũng có mấy ý tưởng đề xuất với Ryo.

– Tháng 8 ở Nhật nóng, em thấy rất khó hút khách nước ngoài nhưng lại là đợt nghỉ hè của học sinh, sinh viên, có đợt Obon có mấy ngày nghỉ liền, nếu lấp đầy phòng với bằng khách Nhật sẽ khả quan hơn quảng bá cho khách nước ngoài. Khách nước ngoài phải xin visa mới vào được Nhật, sẽ không kịp quảng bá cho tháng 8.

– Cuối tuần, tỉ lệ các gia đình đi du lịch nhiều thì có thể kín phòng, ngày thường tỉ lệ kín phòng sẽ khó hơn.

– Nếu ngày thường tổ chức event để các mẹ và con có thể tham gia theo gói: nghỉ tại khách sạn+ ăn ngon+ tham gia event thì các mẹ Nhật từ khắp nơi trên toàn nước Nhật sẽ dồn về các khách sạn. Nếu các mẹ Nhật đăng kí tham gia các event của chúng ta trong tháng 8 sẽ được thẻ member để các lần sau sử dụng hệ thống khách sạn, nhà hàng của chúng ta sẽ có quyền lợi giảm giá 10-20%, có những chương trình ưu đãi riêng cho các bà mẹ khi đặt phòng. Vì em thấy bây giờ chúng ta hiện mới tập trung mạnh vào tập khách hàng Businessman, khách du lịch cao cấp, đang bỏ qua phân khúc mẹ và con. Các anh chồng đi làm về, đưa tiền lương hết cho vợ, nếu vợ khéo chi tiêu thì sẽ có những khoản để dành để mua sắm hay đi du lịch. Mùa hè con được nghỉ 1,5 tháng, bố đi làm chỉ nghỉ cuối tuần, Obon nghỉ thêm 5 ngày nữa, như vậy còn tầm 30 ngày mẹ phải trông con, các con ở nhà suốt sẽ rất nhàm chán. Nếu tổ chức event hấp dẫn, giá hợp lý thì em tin là nhiều mẹ sẽ đăng kí đi 2-3 event ở các khách sạn khác nhau trong hệ thống của chúng ta trong tháng 8. Thành thói quen thì sau này sẽ tham gia cả những đợt nghỉ đông hay nghỉ xuân nữa. Ngày thường thì khách vắng hơn, khách Business thì ban ngày đi công việc nên trẻ con có ồn ào cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến những khách hàng thân quen của chúng ta. Em còn nghĩ là khi các chị vợ khen hệ thống khách sạn N thì chắc chắn các anh chồng sẽ lưu tâm đến N và khi tìm khách sạn khi đi công tác cũng sẽ dễ hướng tới N.

– Em chưa lấy chồng, chưa có con sao em hiểu tâm lý các bà vợ vậy?

– Lúc em đi học trang điểm, em khá thân với vợ của các giám đốc. Họ có tiền nhưng thiếu chỗ cho họ chơi, thiếu chỗ để họ dẫn con đi vì chồng quá bận rộn, chẳng mấy khi có thời gian để đi cùng. Chúng ta sẽ phân ra các gói đắt tiền với đồ ăn cao cấp, event mang tính thượng lưu, gói rẻ hơn sẽ hút được số lượng nhiều người hơn thì áp dụng tiệc buffe thật thật nhiều món ngon và lạ nhưng không cần quá đắt tiền. Gói đắt và gói rẻ sẽ được giảm giá khi mua theo combo của 5 gia đình, 10 gia đình. Phụ nữ thường hay có muốn đi cùng bạn bè để dễ dàng tán gẫu, có bạn có bè, con cái của họ cũng có thể chơi với nhau. Nếu tranh thủ tổ chức tiệc họp lớp, hội khoá của các chị vợ và họ có thể mang theo con thì đảm bảo là các chị ấy có thể tham gia nhiều hơn. Như vậy là có event cho mẹ và cho con luôn.

– Ý tưởng của em rất hay. Anh ủng hộ. Chiều nay anh sẽ cho tập hợp tất cả các chị em phụ nữ đã có gia đình để em trình bày ý tưởng và nghe mọi người đóng góp ý kiến. Sau đó sẽ chia cho các chị em cùng chung tay thực hiện ý tưởng của em. Anh sẽ cùng các đồng nghiệp nam thực hiện các ý tưởng khác. Chúng ta sẽ cùng xem lượng khách của ai đông hơn nhé.

– Em và anh đâu cần phải cạnh tranh xem khách của ai đông hơn, không phải lúc em và anh cùng hợp lực để đạt danh số tăng 3% hay sao?

– Có cạnh tranh, có thi đua thì mới dốc 200%% sức lực để đạt kết quả cao hơn thực lực của bản thân. Anh đề ra mục tiêu tăng 5% chứ không phải là 3%. Em làm được không?

– Vâng, em sẽ cố gắng.

Ngay sau cuộc nói chuyện, An gọi điện kể cho mẹ Yuriko về ý tưởng để tăng doanh số của An. Mẹ Yuriko rất ủng hộ và còn bảo là cần mẹ giúp gì thì cứ nói.

Sau cuộc điện thoại đó, trong đầu An chợt loé lên ý tưởng là nếu kết hợp thẻ Member của tập đoàn khách sạn N kèm chính sách ưu đãi khi sử dụng dịch vụ tại Clinic và Spa của mẹ Yuriko thì quá hay. Với các chị em phụ nữ công sở, chưa kết hôn thì có thể bán gói lưu trú tại khách sạn vào buổi tối ngày thường, kèm bữa ăn tối healthy giúp đẹp da, tăng cường sức khoẻ, masage trẻ hoá mặt tại phòng. Như vậy đội ngũ chuyên viên chăm sóc da di động của mẹ Yuriko sẽ làm không hết việc mất. Cái này phải bàn kĩ hơn với mẹ thôi.

Có một thời An học tiếng Nhật bằng việc xem rất nhiều phim dài tập của Hàn Quốc trên truyền hình của Nhật, các nghệ sĩ l*иg tiếng rất dễ nghe, còn có phụ đề tiếng Nhật nếu mình cần đọc thì mình bấm chế độ mở phụ đề nên vừa nghe lại vừa rèn được đọc chữ, ngữ pháp tiếng Nhật nên chẳng biết từ khi nào, An cũng bị nghiện phim Hàn.

Phim Hàn có dàn diễn viên xinh như mộng, toàn những nội dung lãng mạn nên rất nhiều các chị vợ cũng như các cô bác cao tuổi ở Nhật thích. Ở Tokyo có cả khu phố chuyên bán các sản phẩm của Hàn có in hình thần tượng… mà khách hàng phần lớn là các chị em phụ nữ Nhật.

Nếu mời các diễn viên Hàn sang giao lưu với khách lưu trú tại hệ thống khách sạn N trong tháng 8 thì chắc chắn lượng khách sẽ tăng. Chi phí mời diễn viên sẽ do khách sạn chi trả, những khách lưu trú tại các khách sạn N trong thánh 8 thì mới được tham gia giao lưu cùng thần tượng Hàn… An lại có thêm ý tưởng nữa để kéo khách sử dụng dịch vụ lưu trú của khách sạn rồi. Đã lưu trú lại kèm ăn ngon, lại được gặp thần tượng của mình thì có lẽ sẽ rất nhiều người tham gia, đặc biệt là các cô bác từ trung niên trở lên, họ không còn phải chăm con nhỏ, có tiền tích luỹ, đây mới là những khách có thể chi nhiều tiền.

Các kế hoạch của An và Ryo bận ngập đầu, tối nào cả 2 cũng làm việc đến khuya ở phòng sách để tiện trao đổi ý tưởng và bàn bạc phương án thực hiện. Nhiều lúc An thấy phục Ryo vì Ryo có thể đọc được những lo lắng, những phân vân của An. Tính ra mỗi ngày cả 2 làn việc gần 16 tiếng, chỉ còn lại thời gian cho ăn, tắm và ngủ chóng vánh. Đêm ai về phòng người đấy, An đặt mình xuống giường là ngủ say như chết luôn.

Siêu áp lực, cường độ công việc như chạy đua với thời gian, hàng ngày đi nhiều, chân lúc nào cũng như chạy không chạm đất, trong túi xách của An luôn có một đôi giày búp bê siêu mềm, có thể gập lại nhỏ gọn để cho vào túi. Đôi giày này mẹ Yuriko mua cho An và mẹ dặn An:

– Chân con tập hợp rất nhiều huyệt thông với các bộ phận trên cơ thể. Chân con đau mỏi thì con sẽ không có sức để làm việc mười mấy tiếng một ngày đâu. Lúc nào có thể thì con hãy tháo ngay đôi giày cao gót của con rồi đi đôi giày mềm này.

– Con cám ơn mẹ nhiều lắm. Đợt này bận con không sắp xếp thời gian để đi với mẹ như đã hứa, chắc phải để sau này rồi.

– Mẹ đợi được, con cố gắng nhé, mẹ tin con làm được.

Khi bắt tay vào hiện thực hoá các ý tưởng thì An mới nhận ra một thực tế là: các công ty Nhật làm gì cũng rất rất cẩn thận, nguyên tắc để đưa mức rủi ro xuống thấp nhất, chính vì điều này mà tập đoàn N khá ổn định về doanh thu nhưng lại không có bứt phá mạnh về doanh số trong những năm gần đây. Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều là các chú các bác, họ đều muốn sự ổn định, sợ phải tiến hành các kế hoạch mới mà chưa biết được kết quả thành công bao nhiêu phần trăm và có lẽ lý do chính nhất là : họ sợ bị khiển trách nếu kế hoạch đó không thành công. Họ bảo thủ có tính đoàn kết ( các lãnh đạo cấp cao bảo vệ lẫn nhau).

Ryo mới 38 tuổi mà bố Masashi đưa lên làm giám đốc điều hành thì chắn chắn Ryo sẽ rất khó khăn nếu bất đồng ý kiến với các giám đốc bộ phận khác và cả hội đồng quản trị nữa. 38 tuổi, Ryo đang là lãnh đạo trẻ nhất trong tập đoàn N có thâm niên hơn 100 năm ở Nhật.

Dần dần An mới hiểu tại sao bố Masashi lại đưa ra yêu cầu có vẻ không khả thi này cho Ryo và An. Nếu làm được thì con đường phía trước trải thảm đỏ, nếu không làm được thì đó là chông gai.

Còn tiếp