Làm Dâu Xứ Nhật

Chương 16

Chị có một người khách tầm hơn 40 nhìn rất phong độ, lần đầu ghé quán rượu đã yêu cầu được chị phục vụ, mua chai rượu rất đắt tiền. Sau đó đến liên tục, có những lúc chị có cảm giác ông ấy đến đây nhiều hơn về nhà. Ngồi nói chuyện với chị, ông luôn tỏ ra là một người lịch thiệp, nói chuyện vui vẻ nhưng không bao giờ sàm sỡ, chị có cảm tình với tuýp đàn ông tí…nh cách như này và đã có lúc chị từng ước sau này sẽ cưới được người chồng giống vậy.

Một luật bất thành văn của các cô gái ở quán rượu Ginza này là: không hỏi khách về đời sống riêng tư, để khách tự động nói là tốt nhất.

Thời gian đầu mới tiếp xúc, ông ấy giới thiệu với chị tên riêng là Hiro chứ không phải là họ, thông thường người Nhật không thân thiết, mới gặp sẽ gọi nhau theo họ chứ không phải tên. Chị cũng khá ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ nghĩ ông ấy thích được gọi bằng tên hơn. Chị gọi ông ấy là Hirosan ( chú Hiro).

Rồi một thời gian sau, Hirosan đưa cho chị danh thϊếp có số điện thoại và bảo chị có bất cứ khó khăn gì trong cuộc sống cứ gọi điện cho ông ấy theo số điện thoại trên danh thϊếp. Lúc đó chị mới biết chú ấy tên đầy đủ là Moriyama Hiro, là chủ Host Club mà thỉnh thoảng chị ghé qua.

Suốt gần 2 năm liên tục Hirosan theo đuổi chị một cách nhẹ nhàng, theo đúng nghĩa: “ mưa dầm thấm đất”. Chị cũng bắt đầu buông lỏng bản thân, không còn quá đề phòng.

Hirosan đề nghị chị đổi sang gọi là Hiro cho thoải mái. Những hôm chị có 5-6 khách đến cùng một lúc thì chị chỉ ngồi nói chuyện với Hirosan được 20 đến 30 phút thôi nhưng ông ấy luôn kiên nhẫn đợi chị đến hết giờ làm. Thỉnh thoảng có những vị khách say muốn sàm sỡ hay gạ tình chị thì Hirosan đứng ra nhận làm người bao chị Nga nên mấy người khách đó cũng thôi, chỉ dừng ở mức đến nói chuyện và uống rượu cùng chị, ngồi ngắm chị cho bõ con mắt.

Có lúc Hirosan đùa với chị là: nếu Hiro sinh ra trên đời sớm vài năm, gặp Ayumi sớm vài năm trước thì Hiro sẽ theo đuổi chị bằng được, sẽ cưới Ayumi về nhà nhốt trong phòng để hàng ngày ngắm thôi cũng đủ thoả mãn.

Lúc đó chị cũng vui vẻ nói là chị có tiền thì chị sẽ sang Hollywood, đặt người ta làm một búp bê giống hệt chị để tặng cho Hirosan.

Trong tất cả các khách hàng của chị thì Hirosan là người làm cho chị thấy ấm áp nhất, có cảm giác như một người bố che chở cho con gái, cảm giác của một người anh luôn bảo vệ em gái.

Nhìn nét đẹp trên khuân mặt đầy nam tính của Hirosan chị thầm nghĩ hồi trẻ Hirosan lướt qua các cô gái chắc cũng có ối cô muốn rụng trứng luôn. Nụ cười của Hirosan đã có những lúc làm tim chị đập nhanh lên vài nhịp nhưng chị biết điểm dừng, biết tính chất công việc của mình và đặc biệt cứng rắn bảo vệ tôn chỉ của bản thân khi bước vào làm nghề này là: tuyệt đối không quan hệ yêu đương với khách hàng.

Khi gần hết thời hạn 5 năm của chị thì tổ chức muốn chị tiếp tục làm công việc này, họ nâng tỉ lệ phần trăm chia cho chị lên 30%, nhưng chị từ chối. Chị muốn sống cuộc sống của một cô gái bình thường, ra trường đi làm công sở, tối về được nghỉ ngơi, nằm xem tivi, điều mà từ khi sang Nhật chị chưa bao giờ được làm.

Khi chị từ chối, tổ chức có đưa ra một số uy hϊếp nhằm níu kéo chị, giai đoạn đó cuộc sống của chị bị xáo trộn, chị rơi vào trạng thái trầm cảm, u uất. Nhưng rồi Hirosan biết được và đã dùng tiền, rất nhiều tiền để can thiệp. Chị biết nhưng chị coi như đây là một ơn huệ sau này có cơ hội chị sẽ báo đáp.

Được giải phóng khỏi những ngày làm nhân viên phục vụ ở quán rượu, chị bắt đầu cho phép bản thân trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, chị dùng tiền tiết kiệm thuê một căn hộ nhỏ ở Tokyo. Lúc này chị vừa tốt nghiệp đại học. Chị nộp hồ sơ xin vào làm lễ tân ở vài khách sạn.

Chị trúng tuyển vào làm lễ tân cho khách sạn ở Okubo, Tokyo. Hirosan không hiểu sao lại biết chị làm ở đây và lại bắt đầu chiến dịch theo đuổi chị công khai.

Hirosan thường xuyên đặt phòng tại khách sạn này và liên tục gặp mặt chị lúc check in check out. Hirosan kiên trì mời chị đi ăn uống. Sau nhiều lần chị từ chối thì chị cũng ngại nên đồng ý đi ăn một lần.

Chị muốn ăn ở quán nào đông khách để không bị ngại, đây là lần đầu tiên chị đi ăn tối với một người khác giới.

Gần 2 năm thường xuyên nói chuyện nên cảm giác giữa chị và Hirosan rất thân quen, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, chị uống rượu mơ ở quán này thấy rất ngon vì thấy nó giống nước mơ ngày xưa mẹ chị ngâm cho chị uống vào mùa hè. Cảm giác nhớ mẹ ập về, không hiểu sao nước mắt chị rơi. Hirosan cũng giật mình vì nhìn thấy chị khóc. Có lẽ rượu mơ dễ uống nhưng uống với tốc độ nhanh 3 cốc liên tục nên cũng bị say rất nhanh, chị không kìm chế được cảm xúc của mình.

Hirosan kéo chị ngả vào vai mình rồi vỗ về, dỗ dành chị như một đứa trẻ. Đây cũng là lần đầu tiên chị thấy có một bờ vai để tựa vào thật bình yên.

Đêm đó, chị dành cái lần đầu tiên quý giá của một đứa con gái cho Hirosan mà quên mất mình chưa một lần hỏi về hoàn cảnh gia đình của Hirosan. Hồi mới gặp, chị nghĩ Hirosan thành đạt, đẹp trai, phong độ thì chắc chắn đã bị cô gái nào đó trói chân rồi, có lẽ Hirosan cũng có mấy đứa con rồi cũng nên. Nhưng suốt gần 2 năm, chưa thấy một lần Hirosan nói về gia đình vợ con, chị lại dần nghĩ Hirosan là một người đàn ông độc thân nên mới theo đuổi mình gắt gao như vậy. Có những lúc chị lại nghĩ Hirosan hơn chị tầm 20 tuổi nên những hành động kiên trì của Hirosan là những suy nghĩ chín chắn của người đàn ông, Hirosan chưa bao giờ quá vồ vập với chị. Cứ như thế chị dần dần tiếp nhận Hirosan từ lúc nào mà bản thân chị cũng không biết.

Làm ở quán rượu, chị nghe các cô gái chia sẻ với nhau về cái lần đầu sẽ đau như nào, nhưng nếu gặp được người đàn ông thật sự biết trân trọng mình, yêu thương mình thì người đàn ông đó sẽ làm cho chị em chúng mình ít đau đớn nhất. Song song đó, các chị em cũng phải đẩy cảm xúc của mình lên ngưỡng hưng phấn tột độ để nó lấn át cảm giác đau. Những câu chuyện có vẻ rất thô thiển của mấy chị em con gái nói sau cánh cửa phòng thay đồ mỗi ngày tại quán rượu cứ lần lượt hiện về trong trí óc chị.

Thế rồi chị có một đêm đầu tiên không quá hãi hùng như nhiều người vẫn kể vì chị đã áp dụng thành công những bí quyết của mấy chị em ở quán rượu chia sẻ.

Cũng qua đêm đó, chị cảm nhận được Hirosan yêu thương chị thật lòng, Hirosan đối xử với chị như cưng chiều một búp bê bé bỏng, chỉ sợ làm chị đau, cứ lo chị mong manh dễ vỡ như thuỷ tinh. Hirosan nói câu : “anh yêu em “ rất nhiều lần còn chị vẫn không thực sự biết tình yêu là gì, bản thân chị nhìn vào gương của bố mẹ chị thì chị không tin vào tình yêu, không dám yêu ai vì sợ bị lừa dối.

Rồi một lần nữa lịch sử cuộc đời mẹ Hoa lại tái diễn với chị Nga

Một hôm chị bị cúm nên sợ lây cho đồng nghiệp và khách hàng nên xin nghỉ làm. Nằm ở nhà buồn nên chị quyết định đeo khẩu trang lên rồi đi ra ngoài ăn món gì đó thật ngon cho mau khỏi ốm.

Chị chọn nhà hàng bò Kobe và ngồi một mình nướng thịt ăn và ước gì Hirosan cũng ở đây ăn với chị. Chị không nỡ gọi cho Hirosan vì sợ 2 người gặp nhau rồi quấn quýt với nhau và lây cúm cho Hirosan, còn nếu nói là chị bị ốm thì Hirosan lại lo lắng cho chị. Thế là chị quyết định nhắn tin tối nay chị phải làm ca tối thay cho một nhân viên lễ tân khác bị ốm.

Đang ngồi ăn, chị cứ tưởng mình nghe nhầm vì chị nghe thấy tiếng Hirosan ở bàn bên cạnh. 2 bàn chỉ cách nhau một vách ngăn. Bàn của chị ngồi được 2 người nhưng chị đi một mình nên chị ngồi vào quay lưng ra ngoài, nhìn từ phía sau sẽ không ai nhận ra.

Rồi chị nghe thấy tiếng Hirosan nói chuyện với một người phụ nữ. Chị căng tai lên hóng câu chuyện của họ. Chị suýt nghẹn miếng thịt nướng trong miệng vì nghe vài câu đã hiểu họ là vợ chồng. Có vẻ chị vợ đang trách Hirosan dạo này thờ ơ lạnh nhạt.

Nước mắt chị Nga cứ thế rơi, chị lau vội nước mắt và đeo khẩu trang rồi thanh toán đi về. Chị không đủ cam đảm để nhìn lướt qua gương mặt của vợ Hirosan.

Sau một đêm khóc hết nước mắt, sáng hôm sau chị kiệt sức và phải nhập viện. Chị báo khách sạn xin nghỉ và tắt điện thoại. Mấy ngày nằm viện, chị suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chị có thích, có yêu Hirosan nhưng chị không chấp nhận việc Hirosan nɠɵạı ŧìиɧ, không chấp nhận bản thân mình trở thành kẻ thứ 3 xen vào gia đình người khác.

Bốn ngày sau chị ra viện, lúc về nhà, chị giật mình khi thấy Hirosan ngồi ngoài cửa nhà chị, mặt mũi phờ phạc, râu ria không cạo, nhìn thật thảm bại, trái tim chị có nhói lên.

Khi nhìn thấy chị, Hirosan lao vào ôm ghì lấy chị như thể sợ chị sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

– Chúng ta vào nhà nói chuyện, em không muốn hàng xóm nghe thấy?

– Em bị làm sao? Em đi đâu mấy ngày qua? Anh đã tìm em khắp nơi. Anh dò hỏi khách sạn thì họ chỉ nói em xin nghỉ ốm. Em có biết là anh lo em gặp chuyện không may đến mức nào không, em xinh đẹp như này còn Tokyo thì đầy rẫy nguy hiểm.

– Em không sao. Anh vào nhà trước đi.

– Em là người yêu của anh, em đi đâu thì ít nhất cũng nhắn cho anh 1 tin nhắn để anh không lo lắng chứ?

– Ok, anh ngồi xuống ghế đi rồi em sẽ nói.

Em sai vì chưa bao giờ hỏi anh về gia đình, gia thế của anh. Nhưng anh cũng là người đàn ông đểu khi nɠɵạı ŧìиɧ, cả vợ anh và em đều đáng thương. Anh quá ích kỉ.

Em không muốn mình trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình anh, em không muốn làm người thứ 3. Anh về đi, đừng bao giờ liên lạc với em nữa. Nếu có tình cờ gặp ở đâu đó thì chúng ta coi nhau như chưa từng quen biết.

Chị giật mình khi thấy Hirosan quỳ xuống xin lỗi chị.

– Tất cả là anh sai, nhưng trái tim anh lỗi nhịp ngay từ lần đầu anh nhìn thấy em. Anh không làm chủ được bản thân. Anh cũng có lỗi với vợ anh. Dù anh không yêu vợ mình nhưng cô ấy là ân nhân cứu anh thoát khỏi nợ nần, phá sản. Anh đã cố gắng đáp trả lại tình yêu của vợ nhưng cố gắng đến mấy thì anh cũng biết đó chỉ là hành động trả ơn, anh không có cảm xúc với cô ấy.

– Anh không yêu vợ anh nhưng anh có ơn phải trả, anh có trách nhiệm của người làm bố.

– 2 vợ chồng anh không có con chung, cô ấy có một người con trai với chồng trước. Anh cũng biết là sẽ không thể giấu em mãi chuyện này nhưng anh tính đến khi nào con trai cô ấy lấy vợ, cô ấy sẽ ở với vợ chồng con trai, có người chăm sóc cô ấy tuổi già thì anh sẽ giải thích cho cô ấy hiểu và xin li hôn. Vợ anh hơn anh khá nhiều tuổi, con trai cô ấy cũng đến tuổi lấy vợ rồi.

Anh xin em, cho anh 1 cơ hội, cho anh thời gian, sau này anh sẽ chỉ có mình em thôi.

– Vậy đợi đến khi nào anh là người đàn ông tự do thì anh đến gặp em, lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp. Nếu trong thời gian anh chưa dứt khoát với vợ anh, em có người đàn ông khác thì chúng ta vĩnh viễn không liên quan tới nhau nữa.

Những ngày sau đó, Hirosan không gọi điện, không nhắn tin và cũng không tới nhà tìm chị. Nhưng chị biết Hirosan thường xuyên đặt phòng tại khách sạn chị làm việc, lúc check in check out đều làm ở quầy chị không phụ trách. Hirosan đứng nhìn chị từ xa với ánh mắt yêu thương và áy náy, nhẫn nhịn. Tất cả chị đều biết nhưng chị không thể nhẹ lòng mà bỏ qua những quy tắc mình đã đề ra.

Chị không thể tập trung làm việc, những giấc ngủ của chị cũng không hề yên ổn, chị lại rơi vào trạng thái trầm cảm nên chị xin nghỉ làm ở khách sạn. Dùng tiền tiết kiệm chị đi du lịch rất nhiều nước trên thế giới, lúc trở về chị đã xác định phải quên Hirosan hoàn toàn và quyết định lật một trang mới cho cuộc đời mình.

Chị thuê nhà mới, xin việc mới. Khi về chung cư cũ để thanh lý hợp đồng thì chị mới nghe quản lý chung cư nói là có Hirosan thường xuyên tới tìm chị, nhắn chị khi nào về thì hãy gọi điện cho Hirosan ngay.

Chị âm thầm chuyển nhà, thay số điện thoại mới rồi chị trúng tuyển vào tập đoàn N. Chị vẫn yêu công việc ở khách sạn ở Tokyo này.

Qua An, chị gặp anh Oda, chị có ấn tượng rất tốt về anh và mẹ của anh ngay trong lần đầu đi ăn với cả An. Rồi anh Oda tấn công dồn dập, có mấy tháng mà cả 2 dính với nhau như keo. Dần dần chị đã quên được Hirosan, chị nghĩ mình không yêu Hirosan bằng anh ấy yêu chị.

Trước khi về ra mắt gia đình anh Oda thì anh ấy cũng có kể qua với chị về gia cảnh của gia đình anh. Mẹ anh thừa hưởng hệ thống Drug Store từ ông bà ngoại, bố anh mất sớm vì tai nạn, mấy năm trước mẹ anh có tái hôn.

Cú sốc lớn nhất cuộc đời chị là khi nhìn thấy bố dượng của anh Oda. Đó là Hirosan….

Còn tiếp

Truyện được viết bởi: Thanh Phương Japan