Sáng nay mẹ ra viện, chắc chắn bố sẽ nghỉ làm đến viện đón mẹ về, An muốn thật nhanh về nhà để bàn với bố mẹ về kế hoạch này
An cũng không quá bất ngờ khi bố mẹ rất nhanh chóng đồng ý. Mẹ Hiền thong thả nói:…
– Với mẹ, tiền là vật ngoài thân, chỉ cần các con khoẻ mạnh và vui vẻ, hãy chọn cách nào tốt nhất mà con muốn. Mẹ luôn có khoản dự phòng cho con, dù con có thất bại thì quay về với bố mẹ, con sẽ luôn có cuộc sống an nhiên nhất.
– Bố nhìn nhận khách quan thì Mai có năng khiếu hơn con về mảng khách sạn và bất động sản, con và Mai hãy hợp lực thì không có gì là không làm được. Con nên nhớ, thế mạnh của con là con số, khả năng nhạy bén về tài chính mà con thừa hưởng từ mẹ, khả năng này của con sẽ phát huy tốt hơn khi con ở Nhật. Với phương án này thì bố ủng hộ con để con có thể sống ở Nhật. Bố mẹ và các em sẽ thường xuyên sang thăm con
An vui lắm, phải thông báo cho Sếp biết ngay mới được nhưng tay cứ run run, bấm một hồi mới vào được vào danh bạ tên Sếp để gọi
– Sếp ơi, bố mẹ em ok rồi. Thống nhất theo kế hoạch của Sếp nhé. Tối nay gia đình em mời Sếp và chị Okuda qua nhà ăn cơm
– Được nhưng tôi có 1 yêu cầu nho nhỏ
– Vâng, Sếp cứ nói ạ
– Trong bữa tối nay, tôi muốn ăn món bánh mỳ que và uống trà bát báo do chính em làm
– Ôi…..sao Sếp biết em có thể làm món này, em nhớ là chưa từng kể cho Sếp hay bất kì ai ở công ty về chuyện này
– Em còn nhớ hơn 3 năm trước, tại lễ hội mùa hè của trường đại học của em, em có mở gian hàng bán bánh mỳ que và trà bát bảo không? Lúc đó tôi đã từng mua của em. Em không hề có ấn tượng gì về tôi khi đó sao?
– Xin lỗi Sếp, thật sự em không nhớ, có lẽ do đông khách quá
– Lúc xếp hàng mua thì tôi chỉ mua 1 cái bánh mỳ que và 1 cốc trà. Em nhìn tôi rồi nói là: bánh ngon lắm, với thân hình của anh thì em đoán anh phải ăn hết 5 cái. Nếu giờ anh không mua thì sợ lúc anh quay lại sẽ hết
Lúc đó tôi vẫn chỉ quyết định mua 1 cái vì nghĩ em nói vậy để quảng cáo cho bánh mỳ Việt Nam của em
Tìm được chỗ ngồi tôi mới ngồi xuống ăn thử, công nhận là ngon, cắn mấy miếng đã hết cả cái bánh mỳ. Tôi vội vàng quay lại mua thêm nhưng hàng người xếp hàng mua bánh mỳ của em dài quá, đến cách tôi 2 người thì em thông báo đã hết bánh
– Thật thế ạ, khi em vào làm, Sếp mà nói thì em đã làm cho Sếp ăn thoải mái từ nửa năm trước rồi. Bí kíp làm món này đã truyền từ bà ngoại em đấy
– Trường Đại học em học cũng là trường cũ của tôi, tôi chính là Senpai ( tiền bối) của em nên năm 2 năm tiếp theo theo tôi lại quay về lễ hội mùa hè của trường để được ăn món bánh mỳ của em nhưng không gặp
– Vậy bây giờ em là cấp dưới của Sếp rồi, chúng ta có duyên nên đã gặp lại rồi. Chiều nay 5h30, chị Mai sẽ lái xe đến khách sạn đón Sếp và chị Okuda, em sẽ không đón Sếp được, em ở nhà chuẩn bị bánh mỳ ngon cho Sếp
An tự nhủ, vậy thì sau này mình sẽ có món bánh mỳ que để mời Sếp ăn sáng thường xuyên rồi. Con đường đi đến trái tim nhanh nhất là đi qua cái dạ dày. Cám ơn mấy bác Hải Phòng nghĩ ra món bánh mỳ hay ho này rồi bà ngoại rồi mẹ học được truyền cho An.
Bữa cơm mà An và bác Viên chuẩn bị là bữa cơm thuần Việt 100%, 1 bình nước mơ pha đá, bánh mỳ Hải Phòng, trà bát bảo, phở cuốn thịt bò rau thơm, phở chiên phồng, ngô chiên, nộm rau muống bóp lạc rang, chả nướng kẹp lá tre ăn với bún, 1 bát canh ngao nấu chua
Bố mẹ ngạc nhiên vì lựa chọn tiếp đón khách VIP kiểu này của An, vừa là Sếp vừa là đối tác. An thì nghĩ: có thật lòng với nhau, muốn hợp tác lâu dài với nhau thì thử cho đối phương biết nhà An có gì.
Sếp mang theo 1 chai rượu Suntory cổ biếu bố An, bố vui y như trẻ con được quà, có vẻ chai này rượu này rất hiếm thì phải, bố có thú vui sưu tầm rượu cổ. Mẹ được tặng 1 cái chăn mát mùa hè, mẹ đùa với bố là:
– Em sẽ cho anh đắp ké hè năm nay. Sang năm dành cho các con
Cả bố và mẹ cười vui lắm, lần đầu tiên An thấy bố mẹ tiếp khách mà cứ như bạn bè, người thân.
Mọi người nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, An không phải dịch, trên bàn ăn có chị Okuda nói chuyện với bố mẹ là chính, có 2 kẻ ngồi ăn tì tì từ đầu đến cuối là An và Sếp. Đếm sơ sơ Sếp oánh 1 lèo hơn 10 cái bánh mì cay, 1 cốc trà bát bảo, 2 cốc nước mơ rồi. An thì 2 bát bún chả. Thôi thì ăn xong rồi ra phòng khách nói chuyện sau vậy.
Bác Viên đứng xa xa phía sau lưng Sếp, nhìn thẳng vào chỗ An, mỗi lần An ngẩng lên là thấy Sếp đang chiến đấu hết món này, món kia. Bác Viên cứ đứng tỉm tỉm cười, An đoán là nếu lần sau nghe tin Sếp đến nữa thì bác Viên sẽ làm tăng gấp đôi lượng thức ăn ngày hôm nay
Đang ăn, Sếp buông 1 câu mà ai cũng cười theo:
– Chắc kiếp trước tôi là người Việt Nam, nên ăn món nào cũng thấy ngon và như lâu lắm rồi mới được ăn lại. Nếu có kiếp sau thì lại mong được làm người Việt để ăn món Việt thoả thích mới được
Mẹ tủm tỉm cười rồi bảo Sếp:
– Saito san cứ lấy một cô vợ Việt nấu ăn ngon rồi sống ở Nhật cũng được ăn món Việt quanh năm, không cần đợi kiếp sau đâu
Sếp vỗ tay tán thưởng
– Mẹ của An chan thông minh quá. Ý tưởng rất hay ạ
Cuối cùng thì cả tối hôm đó mọi người chỉ nói chuyện về món ăn và phong tục của Việt Nam.
Bố hẹn Sếp ngày mai đưa đi thăm tập đoàn Hoàng An
Mọi người còn nhớ giấc mơ của An mấy hôm trước khi An ở Sài Gòn không?
Ngày hôm sau khi dẫn Sếp đi giới thiệu về Hoàng An thì mưa như ông trời bị thất tình, Hà Nội thì bao nhiêu nước của giời cứ muốn giữ làm của riêng. Lúc ra ôtô Sếp rất ga lăng cầm cái ô đen to ơi là to chị Mai đưa cho rồi che cho cả An. An sợ dính nhất là mưa vì mưa vào mắt kính là chẳng nhìn thấy gì nên An đội mũ che cái đầu và cả kính.
Mưa to lắm, có cảm giác như mưa bão ý, gió gào thét rồi cuốn vèo cái mũ của An bay đi, cái mũ này là quà của ông nội cho An nên An quý trọng lắm, chẳng nghĩ ngợi gì, An chạy theo cái mũ để chộp lại. Được mấy bước thì thấy người mình nhẹ bẫng.
Vâng, An bay vào cái hố ga, cái nắp cống mấy chú công nhân môi trường kéo ra cho nước thoát nhanh, mắt kính dính nước, An không nhìn thấy. Muốn có bao nhiêu thảm bại thì có đủ bấy nhiêu luôn, lúc đó An muốn ở dưới cống đó luôn cho rồi, xấu hổ quá, quên cả đau, cả sợ.
Sếp nhanh như cắt, vồ lấy 1 cánh tay của An nên An không tụt hẳn xuống hố
Ô của Sếp cũng bay luôn rồi, 2 đứa ướt như chuột lột, Sếp nhanh trí bế An lên rồi bước đi. Phản xạ của An là nhắm chặt mắt, phó mặc trời đất, kính cận chắc bay xuống cống rồi
Còn tiếp
Truyện được viết bởi: Thanh Phương Japan