– Ông ơi, An phải quay về viện để hút chỗ máu tụ này trong đầu, không thì An sẽ trở thành An ngố, làm sao mà đi chơi với ông được. Ông đợi An xong việc sẽ quay lại với ông nhé
– Ừ, thôi quay về đi. Đi cẩn thận, ở phía trước con có 1 cái hố, tránh chỗ đấy ra không lại ngã đau đấy
– Ông ơi, đau quáaaaaa………
An thấy vai mình đau quá, mở mắt ra thấy chị Mai đang vỗ vai mình, lực của chị ấy mạnh gấp mấy lần người bình thường
– An, em mơ ngủ thấy gì vậy, từ nãy đến giờ em cứ ú ớ rồi kêu đau, chị gọi mãi em mới dậy
– Em vừa mơ thấy gặp ông nội. Mà sao em lại nằm ở khách sạn ngủ vậy. Em nhớ là em ở bệnh viện mà
– Lúc đợi kết quả chụp chiếu, chị bảo em nhắm mắt nghỉ ngơi 1 lúc, ai dè em ngủ say như chết, gọi em không được nên anh Quốc Anh bế em lên xe rồi chị chở về, rồi anh ấy lại bế em tận phòng khách sạn. Anh Chung và anh Quốc Anh vừa về được 1 lúc
– Ơ, em bị tụ máu trong đầu mà không phải nằm viện à chị?
Chị Mai sờ tay lên trán An rồi gật gù:
– Không sốt, em vẫn còn mơ ngủ à? Em chỉ bị xước da thôi, mấy chỗ bầm không đáng lo, kết quả chụp chiếu thì đầu em không sao cả
– Chắc là em mơ rồi. Hihihi, giấc mơ thôi, không sao rồi, chứ tụ máu trong đầu, nhập viện dài dài thì Sếp tìm trợ lý mới mất thôi
– …… Em không sao, giờ ngủ tiếp đi, quần áo chị thay cho em rồi
Từ bé đến giờ, An rất hay mơ và khi tỉnh ngủ, An vẫn nhớ như in mọi chi tiết trong giấc mơ, cứ như đó là cuộc sống thứ 2 của mình, giấc mơ thật tới mức An có cảm giác mình thực sự trải qua những việc gặp trong giấc mơ. Và có lẽ lần này lại như thế. Thỉnh thoảng những giấc mơ cũng có ích với An, điều này này cũng khá thú vị
Với cái chân đau tập tễnh thì ngày hôm sau An không đi chợ hoa đêm với anh Quốc Anh được. An quyết tâm ngủ bù để lấy sức rồi thứ 2 đi dịch cho Sếp. Nghĩ tới việc sắp được làm việc trực tiếp với Sếp trong mấy ngày ở VN thì An vui lắm nên ngủ ngon, toàn những giấc mơ đẹp. Sếp và hoa hồng thật lãng mạn ❤️
An ấn tượng với Sếp vì chiều cao và khuân mặt chuẩn soái ca nhưng lúc nào cũng lạnh như tiền, trong công việc thì như người máy, nhân viên chạy theo bở hơi tai. An không phải người Nhật nên thỉnh thoảng thấy lông mày An hơi chau lại là Sếp đoán An chưa hiểu nên chuyển từ tiếng Nhật sang nói tiếng Anh cho An dễ hiểu. Sếp rất nhạy cảm trong công việc, đây chính là điều làm cho công việc của Sếp trôi rất nhanh, hiếm khi bị vướng mắc nào làm chậm lại
Đang mải suy nghĩ thì chị Mai đã lái xe đến khách sạn Nikko, 4 giờ chiều sẽ họp ở phòng hội nghị của khách sạn. An đến từ 3h30 để đợi dưới sảnh, nhưng khi bước vào sảnh An ngạc nhiên thấy bố và trợ lý và giám đốc kinh doanh đang ngồi ở ghế Sofa.
Hoá ra tập đoàn N mà An đang làm việc và bố An đều muốn mua lại hệ thống khách sạn Mỹ Á.
3h45 Sếp và chị Okuda đi vào khách sạn, từ xa An đã nhận ra, dáng Sếp không lẫn vào đâu được, tim An lại đập nhanh hơn vài nhịp.
Nếu là người khác của tập đoàn sang đàm phán thì có lẽ An sẽ không lăn tăn mà đứng về phía bố mình. Bây giờ thì An đau đầu để suy nghĩ làm thế nào cả 2 bên cùng có lợi
Sau 2 tiếng họp thì An đã nắm được các thông tin cơ bản là tập đoàn Mỹ Á đầu tư xây khu đô thị nhưng dự án bán chậm, đọng vốn, đến kỳ đáo hạn ngân hàng, họ xoay không được tiền nên phải bán các khách sạn đi, để giữ lại khu đô thị và các bất động sản chưa khai thác khác. Họ ưu tiên bên nào chốt nhanh và thanh toán tiền sớm. Nếu tập đoàn N của Nhật và bố An không chốt sớm thì họ sẽ gặp thêm 2 khách hàng Hàn Quốc khác để thương lượng giá
An hiểu bố thì đang muốn ép giá xuống thấp hơn rồi mới mua, tập đoàn N của Nhật thì dù có quyết định mua thì cũng sẽ không thanh toán luôn một lần vì họ còn phải làm thủ tục pháp lý để chuyển tiền quốc tế, chuẩn bị nhân sự tiếp quản mấy chục khách sạn của Mỹ Á, tất cả với họ sẽ ưu tiên là phải chắc chắn và hiệu quả
6 giờ cuộc họp kết thúc và chưa có chung kết. Bên Mỹ Á mọi người ăn tối tại nhà riêng của tổng giám đốc Mỹ Á tại ngoại ô Hà Nội
Chị Mai lái xe đưa Sếp, chị Okuda và An ra ngoại thành. Trên xe, An mãi mới mở được lời nói chuyện với Sếp
– Sếp ạ, tập đoàn Hoàng An là của gia đình em. Giám đốc Hoàng An là bố của em
– Tôi biết. Tên em là Hoàng Mỹ An mà.
– Sếp biết từ khi nào vậy ạ?
– Từ khi em nộp hồ sơ vào tập đoàn. Trên sơ yếu lý lịch của em có ghi tên bố mẹ và nơi làm việc.
– Sếp không sợ em chọn ủng hộ bố mình rồi dịch thông tin sai hay sao?
– Tôi biết em không phải con người như vậy. Với lại nếu em dịch sai cho tôi thì người phiên dịch do bên Mỹ Á chuẩn bị cũng sẽ góp ý.
– Sếp có quyết tâm mua các khách sạn của Mỹ Á không ạ?
– Nếu không quyết tâm thì tôi không tự mình sang Việt Nam để rồi về thuyết phục sếp tổng.
– Cũng đúng, em thấy Sếp chưa làm gì mà bị thất bại cả
– Chưa chắc, Sếp tổng đang có ấn tượng không tốt về Việt Nam nên có thể sẽ khó thuyết phục kí kết hợp đồng lần này. Trừ khi giá siêu hấp dẫn hoặc có phương thức đầu tư an toàn hơn
– Vậy chắc là Sếp đã có phương án hợp lý để thuyết phục Sếp tổng rồi chứ ạ?
– Tạm thời thì có nhưng phải xem xét tình hình mới biết là khả quan bao nhiêu %
– Em có thể giúp gì cho Sếp thì Sếp cứ bảo em
– Tôi chắc chắn sẽ cần em hỗ trợ đàm phán trong vụ này, nhưng chi tiết như nào thì tôi sẽ nói sau
Nhà riêng của tổng giám đốc Mỹ Á- chú Minh Đức quá đẹp, An phải gọi đây là biệt phủ mới đúng. Trong bữa tối, An nghe chú Đức nói về ước mơ xây dựng đô thị hiện đại nhưng thân thiện môi trường, với nhiều cây xanh và công viên cho trẻ con. Bố An khen dự án của chú tốt và sẽ rất triển vọng trong mấy năm tới. Nhưng chú Đức thở dài chia sẻ:
– Em tham vọng nhưng vốn chưa đủ, tiền đầu tư vay ngân hàng nên em không biết có trụ vững để tiếp tục theo đuổi ước mơ không. Dự án của em có mật độ cây xanh cao, công viên nhiều nhưng số lượng biệt thự không nhiều, giá biệt thự bị cao, khó bán và không ra lợi nhuận ngay.
– Chú bước vào cuộc chơi lớn thì cần có đi cùng bạn lớn, đi với bạn mới đi được xa. Mấy chục năm chú đi một mình như vậy là quá nhanh rồi. Bây giờ đến giai đoạn chú cần đi xa, cần tính lại phương án, đi 1 mình không an toàn đâu
An ngồi bên cạnh Sếp và dịch toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của mọi người. Sếp từ từ nhấm nháp ly rượu vang và trầm tư lắng nghe. Mãi mới thấy Sếp nói một câu:
– Hướng đi của tập đoàn Hoàng An và Mỹ Á đang đúng, nếu thuận lợi thì mấy năm nữa sẽ cực kì phát triển. Dân số Việt Nam trẻ, đang rất tiềm năng
Chú Minh Đức cũng tò mò hỏi tại sao ban đầu tập đoàn N báo là Sếp tổng của tập đoàn N và giám đốc Marketing sẽ sang mà sau đó lại đổi thành giám đốc Saito thôi?
– Sếp tổng đã sang Việt Nam trước đó và nghỉ ở mấy khách sạn của Mỹ Á cả Nam và Bắc rồi. Hôm nay Sếp tổng có đoàn khách của hoàng gia Anh, lịch bị trùng nên không sang Việt Nam được
Bữa tối kết thúc vui vẻ và rất thân thiện. Cả bố An và chú Đức đều rất hào hứng nghe Sếp Saito kể về cách Nhật quy hoạch, phát triển các khu dân cư (đô thị mới) song song với phát triển đường sắt và các nhà ga. Các công ty bất động sản Nhật cách đây 50-60 năm khá giống tập đoàn Mỹ Á của chú Đức bây giờ
Càng nghe Sếp nói, An càng ngạc nhiên về lượng kiến thức chứa trong đầu Sếp. Quá bái phục vì Sếp nói đến đâu thì có cả dẫn chứng về con số cụ thể, số năm chính xác, tất cả giống như mở 1 quyển từ điển ra đọc nhưng không đơn thuần chỉ dừng ở đó, quyển từ điển sống, Sếp của An biết so sánh với thị trường nhiều nước khác rồi lôi chúng đứng trước thực trạng của VN để mọi người dễ hiểu.
An ngạc nhiên là Sếp biết nhiều về Việt Nam, biết nhiều về tập đoàn Mỹ Á và Hoàng An hơn bản thân An rất nhiều. An giật mình chợt nghĩ: liệu mình có bị mất gốc không, hay là Sếp mình quá giỏi
Trên đường đưa Sếp về khách sạn Nikko, Sếp và chị Okuda bàn rất nhiều vấn đề kinh doanh thật sôi nổi, An ngồi nghe như tranh thủ tóm chân từng chữ nhét vào đầu.
Trước khi xuống xe, Sếp cám ơn An và cả chị Mai và nói:
– An, mai tôi sẽ có việc phải nhờ đến em. 10h em tới khách sạn, chúng ta sẽ thảo luận
Còn tiếp
Truyện được viết bởi: Thanh Phương Japan