Buổi tối khi nằm trên giường, Trình Tử An vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Ổ chăn ấm áp, chiếc nệm êm ái, còn có Tiểu Bạch đang nằm ngửa bụng duỗi thẳng tứ chi trên gối, những thứ này đều là thứ cậu mong nhớ trong hơn một trăm tám mươi ngày qua.
Cậu thò tay trái ra khỏi chăn, sờ sờ bụng Tiểu Bạch.
Thú con được biến hóa từ tinh thần thể không có cảm giác chân thật như thú con thật sự, nhìn thì có vẻ là thực thể, nhưng thực ra khi sờ vào chỉ là tinh thần lực hiện thực hóa, không có độ ấm cũng không có cảm giác.
Nhưng thú con có thể cảm nhận được nhiệt độ của chủ nhân.
Kỳ lân nhỏ mở mắt nhìn Trình Tử An, đôi mắt màu bạc long lanh lộ ra vài phần nghi hoặc.
[Chủ nhân, anh không ngủ sao? Đã muộn rồi.]
Tinh thần thể không thể nói chuyện, chỉ có thể giao tiếp với chủ nhân thông qua tinh thần lực.
[Ừm, ngủ thôi, ngủ ngon.]
[Chủ nhân, ngủ ngon.]
Giọng nói ngây thơ non nớt vô cùng đáng yêu.
Lúc đó, khi nhận ra mình sắp tan biến, nó cũng nói như vậy.
Nó nói nó buồn ngủ, nó nói: Chủ nhân, ngủ ngon, nó nói: Chủ nhân, em rất thích anh.
[Tiểu Bạch, tối nay anh có thể ôm em ngủ được không?]
Đôi mắt thú vừa nhắm lại lại mở ra, Trình Tử An hỏi.
[Được nha, em thích được chủ nhân ôm một cái.]
Kỳ lân nhỏ lập tức bật dậy, chui vào trong chăn áp sát vào ngực Trình Tử An.
[Chủ nhân ấm quá.]
[Ừm.]
[Chủ nhân ngủ ngon.]
[Ngủ ngon, Tiểu Bạch.]
Kiếp này, cậu tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó nữa.
Nhà họ Mặc, sau khi Mặc Lê xử lý xong tài liệu cuối cùng, hắn bước ra khỏi phòng sách.
"Cậu chủ, có cần dùng chút đồ ăn khuya không ạ?"
"Không cần đâu, chú Kiền, chú đi ngủ đi."
"Vâng."
Quay trở về phòng, hắn tắm rửa đơn giản rồi nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại toàn là gương mặt của Trình Tử An.
Cả buổi chiều bận rộn đã kìm nén sự rung động khi gặp gỡ lúc chiều xuống đáy lòng, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, những cảm xúc đó lại bùng nổ.
Mặc Lê nằm nghiêng người, nhìn đầu ngón tay trái của mình, nhớ lại cảnh tượng lúc chiều bôi thuốc cho Trình Tử An, người nọ hơi nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn nhắm mắt để hắn bôi thuốc, Mặc Lê chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng ran, như thể vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của omega.
Nhịp tim loạn xạ, hơi thở dồn dập.
"Cậu ăn cơm ở đây một mình sao?"
"Không phải, xem mắt."
Cuộc đối thoại lúc chiều hiện lên trong đầu, Mặc Lê nhắm mắt lại, tay trái siết chặt thành nắm đấm.