Lê Dập, ngồi đối diện Trình Dĩ Trì, hỏi: "Cậu còn muốn ăn gì nữa không? Có cần lên nghỉ ngơi trước không?"
Trình Dĩ Trì sau một hồi phân vân, nhìn chằm chằm Lê Dập, gật đầu và nói: "Không!"
Lê Dập ngạc nhiên: "Anh gật đầu nhưng lại nói không là sao?"
Trình Dĩ Trì, với vẻ mặt say xỉn, nói: "Tôi muốn cùng mọi người vượt qua khó khăn."
Cả nhóm cười lớn: "Ở đây làm gì có khó khăn nào mà cần vượt qua chứ?"
Bạch Như Ngọc, dịu dàng như một đại mỹ nhân, pha mật ong cho Trình Dĩ Trì uống để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Lần này, Trình Dĩ Trì không do dự, uống một hơi cạn sạch rồi đảo ly lại úp úp xuống dưới, ý bảo đã uống xong.
Bạch Như Ngọc không nhịn được mà nói: “Thật ngoan quá đi.”
Trình Dĩ Trì đáp lại: "Tôi không ngoan đâu, tôi còn biết diễn kịch nữa."
Mọi người không khỏi bật cười, cảm thán rằng Trình Dĩ Trì đúng là ảnh đế, ngay cả khi say cũng vẫn nghĩ đến việc diễn xuất. Chỉ có Lê Dập im lặng, nhìn Trình Dĩ Trì mà không nói gì.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu bàn tới chuyện rửa chén, tự nhiên không ai muốn để Trình Dĩ Trì, người đang say, làm việc này. Đôi tay đẹp đẽ của cậu khiến mọi người không muốn để cho cậu dính vào việc rửa chén.
"Vậy thì tôi và Vệ Bất Ngôn sẽ rửa," Đường Nhất Nặc nói. Cả anh và Vệ Bất Ngôn đều là những người không giỏi nấu ăn, và họ cũng chưa có đồng đội. Vệ Bất Ngôn chưa từng làm việc này trước đây, nhưng sau một chút do dự, anh ta liền đồng ý.
Thực ra, Vệ Bất Ngôn chỉ muốn đưa Trình Dĩ Trì lên giường, bởi Trình Dĩ Trì khi say thật sự rất thú vị.
“Ở đây có máy rửa chén, các cậu biết sử dụng chứ?” Bạch Như Ngọc hỏi.
Nghe thấy có máy rửa chén, Đường Nhất Nặc liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì tổ chương trình hào phóng, không bắt họ phải làm việc nhà quá nhiều.
Vệ Bất Ngôn cũng chỉ biết nghe theo sắp xếp.
Giang Hành tiến đến gần Trình Dĩ Trì, giống như một chú cún con, hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương trên người cậu. Hắn cảm thấy mùi hương trên người Trình Dĩ Trì rất dễ chịu, không chỉ có mùi rượu mà còn phảng phất một mùi hoa tươi mát và thanh nhã. Mùi hương rất nhẹ nhưng vô cùng dễ chịu. Hắn lại hít thêm một lần nữa.
"Để tôi đưa cậu lên nghỉ ngơi, thầy Trình."
Thực ra, sau bữa ăn, họ đáng lẽ sẽ có một buổi trò chuyện, để mọi người chia sẻ sở thích và cảm xúc, đồng thời tán tỉnh đối tượng mà họ có cảm giác đầu tiên. Trước khi ngủ, họ còn phải gửi tin nhắn tâm động cho người mà mình có cảm tình nhiều nhất, rồi suy nghĩ về kế hoạch theo đuổi trong 29 ngày tiếp theo, và tránh rơi vào bẫy của kẻ lừa đảo tình yêu đang ẩn núp trong chương trình.
Nhưng với Trình Dĩ Trì đã say đến mức này, chắc chắn cậu ấy sẽ không tham gia trò chuyện được nữa. Mọi người cũng nhận ra rằng khi đến thời gian gửi tin nhắn tâm động, cậu ta có thể soạn ra được một tin nhắn hoàn chỉnh hay không cũng là cả một vấn đề.
Tuy nhiên, sau khi Trình Dĩ Trì rời đi, tại sao những người khác cũng không tiếp tục trò chuyện nữa? Đây là một vấn đề khá vi diệu.
Lê Dập trực tiếp bế Trình Dĩ Trì lên, nói với Giang Hành: "Không cần, để tôi đưa anh ấy lên."
Giang Hành nhìn họ đi lên lầu, phát hiện mùi hương dần tan biến.
Cảm giác có chút khó chịu.
Ở trong bếp, Đường Nhất Nặc đeo găng tay, cẩn thận đổ nước rửa chén vào máy rửa. Cậu đứng cạnh, tò mò quan sát từng động tác của Vệ Bất Ngôn khi hắn lau dọn bàn, mỗi đường nét cơ thể của Vệ Bất Ngôn đều hoàn mỹ như thể đang chơi bida, sự uyển chuyển trong từng động tác thu hút ánh nhìn của Đường Nhất Nặc.
“Nhìn cái gì đấy, nhóc con?” Vệ Bất Ngôn ngước lên, đuôi mắt hơi nhướng lên, giọng nói mang theo ý cười đầy ẩn ý. “Thích anh à?”
Trước khi Trình Dĩ Trì đến, Đường Nhất Nặc quả thật bị Vệ Bất Ngôn hấp dẫn đến mặt đỏ tai hồng, nhưng đó là bởi vì Vệ Bất Ngôn quả thật là rất quyến rũ. Nhưng Đường Nhất Nặc lại thích người ngây thơ hơn.
Nếu nói đến ngây thơ, cậu nhóc Phương Vân Thời kia mới thật sự là trong sáng. ĐƯờng Nhất Nặc nghĩ, chính là bởi vì cậu ta cùng Vệ Bất Ngôn đều là công cho nên mới có thể thoải mái như vậy.
“Không có đâu.” Hơi lẩm bẩm phản bác, đỏ mặt, nếu người khác mà nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ là do cậu ta đang thẹn thùng.
Mà trên thực tế, trong đầu cậu ta nghĩ đều là Vệ Bất Ngôn dáng người như thế nào nhỷ? Cơ bụng nhiều múi hay không? Có đủ cứng hay không? Có đáng giá để cho cậu ta xuất kích hay không?
Vệ Bất Ngôn dáng người thật sự rất đẹp, tuy rằng làn da trắng nõn, nhưng trên làn da cơ bắp đều rất săn chắc, tuy mặc áo sơ mi màu đỏ rượu nhưng không có vẻ nữ tính, ngược lại lại cực kì quyến rũ mê người.
Đường Nhất Nặc thích như vậy!
Nhưng mà bây giờ trong lòng của cậu ta hiện đang có một đối tượng mà cậu ta càng thích hơn, nhưng người đó hiện tại cách hắn có chút xa.
Cậu không ngại thừa nhận với Vệ Bất Ngôn: “Anh ta rất đáng yêu.”
“Cậu còn đáng yêu hơn,” Vệ Bất Ngôn đáp lời theo thói quen, rồi hỏi lại: “Anh ta là ai?”
“Trình ảnh đế ấy mà,” Đường Nhất Nặc cười khúc khích, “Anh ấy uống say trông mặt đỏ ửng, như quả đào chín, ánh mắt thì long lanh, nhìn tôi một cái mà tôi cảm giác như cả linh hồn đều bị anh ấy câu dẫn. Thật không hổ là ảnh đế, diện mạo thật sự quá ưu việt.”