Chìm Trong Say Đắm

Chương 16

Sau này, Đinh Cạnh Nguyên ôm đầu bị Tô Mặc đập cho chảy máu ngồi trên giường bệnh bình tĩnh lại từ trong cơn giận, hắn mới hiểu ra, đối với Tô Mặc, không thể nóng vội.

Cho dù Tô Mặc có chút tình ý với hắn, cũng sẽ bị hắn dọa cho bay biến hết.

Vì Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên nguyện ý chờ đợi, cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Lần này, hắn nhất định phải giữ chặt người này trong tầm kiểm soát của mình.

Ai cản đường hắn, người đó phải chết, kể cả người mẹ vô tình bạc bẽo của hắn.

Kỹ sư Lương là kiểu người điển hình "miệng vụng về nhưng tay chân nhanh nhẹn", trong tình huống này, anh ta thực sự không biết nên nói gì để ứng phó.

Nhìn thấy Quách Càn Minh đối diện liên tục uống trà, anh ta cũng cầm cốc trà lên uống cho đỡ ngại.

Đồng thời, dưới gầm bàn họp, anh ta dùng chân đá nhẹ vào Tô Mặc đang im lặng bên cạnh, ý là lúc này phải dựa vào cậu rồi, đừng có im lặng nữa.

Hợp đồng năm sau đấy, tính mạng của mấy trăm con người đấy.

Hợp đồng của Nhà máy Động cơ số hai đối với Hằng Viễn mà nói là một hợp đồng lớn, mỗi năm cũng phải được vài triệu tệ.

Vị tổng giám đốc Đinh này rõ ràng là người khó tính, nếu hợp đồng thực sự bị hủy trong tay hai người bọn họ, quay về chắc chắn sẽ bị sếp Lư lột da.

Tô Mặc bị ánh mắt không kiêng dè của Đinh Cạnh Nguyên nhìn đến mức mặt nóng bừng.

Lúc này, bị đá một cái, cuối cùng anh cũng có phản ứng, khẽ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Đinh Cạnh Nguyên.

Anh biết tên họ Đinh này cố ý gây khó dễ, nhưng nếu Hằng Viễn thực sự vì ân oán cá nhân của anh và Đinh Cạnh Nguyên mà bỏ lỡ hợp đồng của Hải Uy, thì sếp Lư cũng quá oan uổng.

Khi nói chuyện, Tô Mặc chỉ nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi trắng của Đinh Cạnh Nguyên: "Tổng giám đốc Đinh, lần này đúng là chúng tôi làm việc chưa tốt, nhưng cũng có nguyên nhân của nó.

Sản phẩm mới trong mấy tháng nay liên tục ra mắt, theo tỷ lệ hợp đồng, lẽ ra hai bên phải chia đều mới đúng, nhưng bên Lục Thành ở xa, nhà chúng tôi ở gần hơn, nên phòng kỹ thuật bên này cứ gửi bản vẽ cho chúng tôi." Giọng Tô Mặc nhỏ nhẹ, chậm rãi, như người bị oan ức đang bất lực biện minh cho mình: "Làm một sản phẩm mới đã chiếm của một kỹ sư một đến hai ngày, có lúc bản vẽ bên này lại thay đổi, còn phải kịp thời sửa theo." Nói đến đây, Tô Mặc dừng lại.