Chìm Trong Say Đắm

Chương 9

Người đi đòi nợ là cháu, người phát tiền là ông nội.

Đặc biệt là phòng tài chính phụ trách sổ sách cũ của bọn họ suốt ngày bị những người đến đòi nợ làm phiền đến phát ngán, không muốn tiếp, lạnh nhạt cũng là chuyện thường.

Vừa không thể trả tiền, vừa phải giữ thái độ tốt, thật đúng là khó xử.

Mười một giờ, Tô Mặc cuối cùng cũng bước ra khỏi tòa nhà tài chính.

Trong văn phòng trên lầu, hai nữ kế toán trẻ tuổi vươn vai hỏi sếp của họ người đó là ai, sao lại nói chuyện với anh ta lâu như vậy, lại còn lịch sự như vậy, thật hiếm thấy.

"Người phụ trách của Hằng Viễn." Kế toán Lưu thở dài: "Không tiếp chuyện thì không được."

"Ơ? Hằng Viễn đổi người rồi à? Trước đây không phải là một người họ Giang sao?"

"Tôi phát ngán gã đó, miệng dẻo như kẹo kéo, vừa đến đã nịnh nọt, cũng không soi gương xem lại bản mặt mình, trông như thằng hề."

"Haha.

Người này đẹp trai đấy.

Nhìn không giống người làm kinh doanh chút nào."

"Nhà đó nợ bao nhiêu tiền vậy, hay là lão đại trả cho nhà đó trước đi.

Trả cho ai mà chẳng được."

"Đúng vậy.

Nhưng mà không thể trả hết một lần được, nếu không lần sau người ta không đến nữa."

"Haha..."

"Thôi, hai người đừng có mà nói linh tinh nữa, sắp đến giờ ăn trưa rồi, mau gọi đồ ăn đi."

Nếu mười hai giờ về đến nhà máy, chắc là vẫn kịp ăn cơm trưa ở nhà ăn.

Tô Mặc vốn đã đứng ở trạm xe buýt chuẩn bị lên xe, kết quả điện thoại trong túi reo, anh bắt máy, là kỹ sư Quách của phòng kỹ thuật Nhà máy Động cơ số hai gọi đến, nói hộp cầu chì kiểu mới mà Hằng Viễn gửi đến hôm qua có vấn đề về đường dây.

Mong kỹ sư của Hằng Viễn có thể đến xem qua sớm nhất có thể, phòng thí nghiệm đang chờ.

Lại phải đến "Nhà máy Động cơ số hai", Tô Mặc cúp điện thoại, lông mày tự động nhíu lại.

Đứng ngẩn người một lúc ở trạm xe buýt đông, đúc thở dài một hơi, Tô Mặc bắt đầu gọi điện thoại cho kỹ sư của công ty mình.

- -------.

Nếu buổi chiều có việc ở Nhà máy Động cơ số hai, vậy thì tính toán thời gian đến đó ăn trưa là vừa đẹp.

Từ khi dựa vào gốc cây đại thụ Trường Giang, đồ ăn ở nhà ăn của Nhà máy Động cơ số hai ngày càng ngon.

Nếu là trước đây, Tô Mặc chắc chắn không cần suy nghĩ, trực tiếp bắt xe taxi đi qua luôn.

Tô Mặc gọi điện thoại xong cho kỹ sư, lại gọi cho Trưởng phòng Hoàng của bộ phận mua hàng bên mình, nói chuyện buổi chiều, nhờ cô ấy lúc ăn cơm trưa xong về thành phố thì tiện thể cho kỹ sư Lương đi nhờ xe.