Hai người này, một người trông có vẻ mặt mũi hiền lành nhưng ánh mắt trông như một con hồ ly, sơn căn có vết ngang tâm tư giả dối, ánh mắt tính toán đều dính chặt lên người nàng, còn muốn nàng tin tưởng bà ta sao?
Người còn lại thì có đôi mắt tam giác, ấn đường màu đen, chẳng sợ nàng không giỏi xem tướng cũng nhìn ra được gã ta không phải là người tốt, trên người còn mang cả sát khí, không biết đã gϊếŧ chết bao nhiêu mạng người vô tội.
Phan Quân lục lọi túi tiền của hai người, tiếc rằng trên người hai người này cũng không có bao nhiêu, chỉ có vài xâu tiền đồng và một ít bạc vụn.
Sau khi thu gom hết, nàng nhìn qua xiêm y trên người bọn họ, ghét bỏ không thôi nhưng vẫn kéo họ vào một chỗ rồi lột sạch đồ, chỉ để lại mỗi lớp áσ ɭóŧ.
Nàng dùng chủy thủ tìm được từ trên người nam tử vẽ một vết trên cánh tay gã, đợi máu chảy ra thì dùng ngón tay gã nhúng vào, viết lên lưng áσ ɭóŧ của bà lão mấy chữ lớn "Ta là kẻ buôn người."
Viết xong thì lượng máu chảy cũng ít lại, nàng không đau lòng chút nào cắt thêm một vết nữa trên cánh tay gã, lần này cầm ngón tay bà lão nhúng vào máu rồi viết lên lưng áσ ɭóŧ của nam tử mấy chữ lớn "Ta đã gϊếŧ người."
Phan Quân ngắm nghía kiệt tác của mình, rất hài lòng gật đầu.
May mà đối phương có hẳn hai người, nếu chỉ có một người thì nàng còn phải dùng tay của mình để nhúng máu, vậy thì quá là ô uế tay nàng rồi.
Sau khi trói hai người vào cùng một gốc cây, thắt nút chết xong, nàng lấy hết đồ đạc còn lại trên người họ xong vỗ mông rời đi.
Khi trở lại đường lớn, Phan Quân còn thật sự nghiêm túc đối chiếu mặt trời với thời gian, xác định phương hướng đông tây nam bắc rồi chọn một con đường hướng về phía bắc mà đi.
Khi màn đêm buông xuống, Phan Quân tự tìm một số củi khô, tập trung linh lực vào đầu ngón tay xong vẽ một đạo hỏa phù giữa không trung, lúc này mới nhóm được lửa.
Có lửa, không chỉ có thể sưởi ấm, mà còn tạo được cảm giác an toàn.
Phan Quân thở dài, bẻ không ít những cành cây to có lá to trải xuống đất, bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Con mèo đen nhích người, ngoan ngoãn nằm trên mép đùi nàng, nửa ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, vừa hấp thụ ánh trăng vừa lén lút hút một chút linh khí mà nàng kéo tới.
Hu hu, từ khi nó bỏ lại bản thể để trốn ra khỏi đan điền của nàng, những ngày tháng tự do tùy tiện hấp thụ linh lực tươi đẹp đã không còn nữa, giờ chỉ có thể lén lút meo meo "mượn" chút linh khí.
Nó rất nhớ bản thể của mình, nhớ cả đan điền của nàng nữa.