Phan Quân Kiếm Phong

Chương 20:

Rõ ràng bà lão không ngờ nàng lại thật thà như vậy, ngẩn ra một lúc rồi hỏi: "Vậy, vậy ngươi có lấy được tiền không?"

Phan Quân lắc đầu, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Không có, cậu ta chỉ cho ta một ít tiền đồng rồi bảo ta về nhà. Ta... ta không không lấy được tiền nên không dám về nhà… "

"Đứa bé đáng thương." Bà lão nắm lấy bàn tay nhỏ nàng vỗ về an ủi, thương hại nói: "Cha cháu không có ở nhà, dù có bao nhiêu ấm ức cũng không ai đứng ra làm chủ cho cháu.

Mẹ kế của cháu thật độc ác, từ Khai Phong đến Đại Danh xa xôi như vậy mà lại để cháu đi đường một mình, cháu đi tay không về nhà thế này, làm sao mà sống yên ổn được?"

Ánh mắt bà lão càng thêm hiền hậu, khuôn mặt đầy lo lắng nói: "Lão bà tử ta không có kiến thức gì nhưng đã đi qua nhiều nơi, gặp qua nhiều người, những kế mẫu độc ác như thế thường hay tìm cớ để bán tiểu cô nương trong nhà..."

Phan Quân run rẩy trong tay bà lão, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Bà lão bèn nắm chặt tay cô, thương tiếc nói: "Đứa bé ngoan, chi bằng cháu đừng vội trở về, chờ khi cha cháu trở lại rồi hãy về nhà, như vậy dù mẹ kế cháu có giận đến đâu cũng không dám làm gì cháu đâu."

Phan Quân lộ vẻ dao động, nhưng sau một lúc lại khó xử lắc đầu: "Nhưng lần này cữu cữu rất giận vì bị đòi nợ, nhất định sẽ không cho cháu ở lại, cháu... cháu không biết đi đâu nữa..."

Bà lão đương nhiên biết rằng nhà cữu cữu sẽ không chứa chấp nàng, phàm là họ hàng có chút lương tâm cũng không thể nào yên tâm để con bé đi ra ngoài một mình như vậy.

Đây không phải là cố tình dâng người đến tay bà ta sao?

Người đã đến trước mặt, nếu bà ta không nhận thì thật sự là có lỗi với ông trời rồi.

Vì vậy bà lão nhẹ nhàng vỗ tay Phan Quân: "Cô bé ngoan, nếu cháu không chê thì theo bà về nhà ở vài ngày, chờ khi nào nghe tin cha cháu trở về rồi hẵng về nhà."

Đôi mắt Phan Quân sáng lên, định gật đầu nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó lại lắc đầu: "Không được, kế mẫu của cháu có một người biểu huynh trong tộc làm quản sự nhỏ ở bến tàu Khai Phong, chính ông ấy đã đưa cháu lên thuyền. Nếu cháu về đến Khai Phong mà không về nhà thì chỉ sợ sau này không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Nhà cháu từ kinh thành dời đến Khai Phong, kế mẫu của cháu quen biết nhiều người ở Khai Phong, còn cháu... cháu không quen ai cả..."

Chút nghi ngờ cuối cùng còn sót lại trong lòng bà lão cũng biến mất. Bà ta vốn còn định hỏi, cô bé này nói nhà ở Khai Phong, nhưng sao lại nói giọng kinh thành?

Trong lòng bà lão lập tức hình dung ra hoàn cảnh của Phan Quân.

Mẹ ruột đã qua đời, cha ruột vì làm ăn mà đưa cả nhà đến Khai Phong, ở đó tục huyền rồi giao nữ nhi và chuyện trong nhà cho kế thất quản lý, còn ông thì đi buôn bán, kết quả là kết thất không chứa chấp được nữ nhi của người vợ trước...

Nụ cười trên khuôn mặt bà lão càng rạng rỡ, nhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ bé của Phan Quân, nói: "Cô bé ngoan, cháu không cần lo lắng, chúng ta không đến trấn Chu Tiên mà sẽ dừng lại ở cửa khẩu Giao Chương."

Vẻ mặt Phan Quân bối rối hỏi: "Đó là nơi nào?"

Bà lão đáp: "Đó là một bến đò ở phủ Chương Đức, cách An Dương không xa, nhà bà ở An Dương. Cháu theo bà về nhà ở một thời gian, chờ khi nào cha cháu trở về, bà sẽ bảo con trai bà đưa cháu về, rất thuận tiện."

Phan Quân hỏi: "Thuyền còn có thể dừng lại ở cửa khẩu Giao Chương giữa chừng sao?"

"Đương nhiên là được, không chỉ có thể dừng giữa chừng mà còn có thể lên thuyền giữa chừng nữa, lát nữa bà sẽ nói với người lái thuyền, cháu chỉ cần theo bà là được."

Vẻ mặt Phan Quân tin tưởng gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn bà lão, thật là người tốt!

Mắt bà lão cũng sáng lên, khuê nữ ngoan!

Đi được một khoảng thời gian, thuyền bắt đầu đi gần vào bờ. Phía trước cách đó không xa có một bến đò nhỏ làm bằng gỗ, trên bờ có khoảng năm sáu người đang đứng, đồng loạt vẫy tay về phía thuyền.

Chờ thuyền vừa tới gần, có một người lái thuyền ném dây thừng lên bờ, rất nhanh thuyền đã được cố định, người lái thuyền đặt ván giậm lên bờ, những người đang chờ đợi trên bờ lập tức mang đồ lên thuyền, có người tiếp tục đi theo thuyền, có người chỉ đặt đồ rồi đi.

Thấy Phan Quân chăm chú nhìn, bà lão mới giải thích: "Đều là để kiếm sống cả, tiền công của người lái thuyền rất thấp, chỉ có thể bù đắp từ những chỗ này, cũng tiện cho những người nghèo khổ như chúng ta."

Phan Quân mỉm cười không nói gì, người khác thì nghèo khổ, nhưng bà lão ngồi cạnh nàng thì không phải.

Nàng liếc nhìn nam tử cao lớn đối diện, khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay đang vuốt ve con mèo đen càng nhẹ nhàng.

Mèo đen trong tay nàng khẽ run run bộ lông, tiếp tục yên ổn nằm trong lòng nàng, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly nhìn bà lão bằng ánh mắt đầy thương cảm.