Phan Quân Kiếm Phong

Chương 18:

Phan Quân lại mỉm cười, ôm nó vào lòng rồi ngẩng đầu cười với Đào Quý: "Ngươi nhìn nó cả thân đen xì, có phải trông đen như long tinh không?"

Đào Quý nhìn con mèo đen, gật đầu, "Đúng thật là rất đen."

"Vì vậy nó tên là Tiểu Hắc, theo họ Phan của ta, gọi là Phan Tiểu Hắc."

Đào Quý: "… Tại sao không gọi là Long Tinh? Long Tinh nghe hay hơn nhiều."

Con mèo đen liên tục gật đầu, giận dữ trợn to đôi mắt trông như ngọc lưu ly với Phan Quân.

"Bởi vì ta cứ thích gọi nó là Tiểu Hắc," Phan Quân vuốt ve bộ lông mềm mại của nó , nói: "Cho dù tên có hay hơn nữa cũng khó mua được vui vẻ của ta, phải không Tiểu Hắc, ngươi sẽ không phản đối ta chứ?"

Con mèo đen cứng người một lúc, rồi sau đó nhận lấy số mệnh bi thảm nghiêng đầu dựa vào ngực nàng, không nói gì nữa.

Phan Quân hài lòng gật đầu nói với Đào Quý: "Nhìn đi, nó thích cái tên đó."

Đào Quý: …

Huyền Diệu bỏ đũa xuống, đếm tiền đồng đặt lên bàn rồi đứng dậy nói: "Đi thôi."

Đào Quý vội vàng đặt đũa xuống, lau qua miệng xong kéo Phan Quân đuổi theo.

Phan Quân lảo đảo vài bước mới giữ được thăng bằng.

Đi qua một cửa hàng may quần áo, Huyền Diệu nhìn lên cửa hàng rồi quay sang nói với Đào Quý: "Huynh chờ ở đây."

Lúc Huyền Diệu nhìn về phía nàng, Phan Quân vội nói: "Ta không muốn mua thứ gì cả, ta ở ngoài này chờ với huynh ấy."

Huyền Diệu nhíu mày, nghĩ đến việc hiện tại nàng ấy đang bất tiện, cũng thật sự không muốn người khác biết, cho dù Phan Quân cũng là một cô nương đi nữa.

Nàng ấy nhìn Đào Quý, dặn dò: "Trông coi nàng ấy."

Đào Quý đảm bảo: "Sư muội cứ yên tâm, ngươi đi vào trong đó thì ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng ta, để nàng ta không di chuyển được, vừa bị phong bế kinh mạch vừa điểm huyệt thì dù nàng ta có thông minh thế nào cũng không thể chạy thoát."

Phan Quân tức giận: "Các người cũng quá xem thường ta rồi, ta đã đồng ý đi cùng các người rồi, suốt dọc đường này ta có chạy trốn chưa?"

Huyền Diệu bèn đồng ý với cách làm của Đào Quý, quay lưng đi vào cửa hàng quần áo.

Huyền Diệu vừa đi, Đào Quý liền dựng thẳng hai ngón tay lên rồi tiến lại gần.

Phan Quân hừ một tiếng với hắn ta, cũng không phản kháng, chỉ quay đầu đi chỗ khác.

Sự ngoan ngoãn của nàng khiến sự đề phòng của Đào Quý giảm bớt nhiều, hắn ta đang chuẩn bị điểm huyệt của nàng thì Phan Quân đột nhiên la lên: “Đợi một chút.”

Đào Quý dừng lại, hỏi: “Làm gì vậy?”

Phan Quân chỉ vào sạp kẹo hồ lô cách đó không xa: “Ta muốn ăn cái đó, ngươi chỉ điểm huyệt chân ta thôi còn tay thì giữ lại, cho ta ăn một cây kẹo hồ lô được không?”

Đào Quý: “Mới ăn xong mì mà đã đói rồi? Đây là cái bụng gì vậy…”

Phan Quân lập tức buồn bã, giọng nói đầy tổn thương: “Từ nhỏ ta đã yếu ớt, từ khi sinh ra chưa bao giờ ra khỏi nhà, mới chỉ nghe nói có kẹo hồ lô chứ chưa từng được nếm thử. Nhị ca của ta đã hứa với ta, chờ khi ta khỏe lại, chỉ cần có thể ra ngoài thì sẽ mua kẹo hồ lô cho ta, nhưng ca ca còn chưa kịp mua kẹo thì đã phải theo cha ta đi Đại Đồng, ta lớn như vậy mà chưa từng được ăn kẹo hồ lô…”

Chưa dứt lời, mắt Phan Quân đã đỏ lên, không đợi Đào Quý kịp phản ứng, những giọt nước mắt lớn như viên trên châu đã rơi xuống, Phan Quân tức khắc khóc không thành tiếng.

Ban đầu nàng chỉ định giả vờ, nhưng nói xong lại nhớ đến nhị ca mới có mười bốn tuổi, bản thân huynh ấy vẫn còn là một tiểu tử nghịch ngợm lại bị đeo xiềng rồi kéo đi. Nghe nói họ bị lưu đày đến Đại Đồng phải sung quân trấn giữ biên cảnh, là tầng lớp thấp nhất trong binh sĩ.

Phan Quân khóc òa.

Người qua đường không khỏi dừng lại nhìn.

Đào Quý luống cuống tay chân: "Ngươi, ngươi, ngươi đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là kẹo hồ lô thôi sao, ta mua cho ngươi là được."

Nói rồi, hắn ta rút tiền đi mua.

Đại thúc bán kẹo hồ lô cũng dài cổ nhìn về phía này, thấy Đào Quý rút tiền ra thì lập tức cười tươi đón lấy, còn rút ra một xiên to nhất, đỏ nhất từ đống cỏ khổ: "Đạo trưởng, cái này ngọt nhất, nhiều đường nhất."

Đào Quý nhìn qua thấy hài lòng, nghĩ một lát rồi chỉ vào một xiên khác trên cùng: "Lấy thêm một xiên nữa."

Hình như sư muội cũng thích ăn đồ ngọt, vừa hay mỗi người một xiên.

Đào Quý cầm hai xiên kẹo hồ lô mỗi tay một cái, tươi cười rạng rỡ quay người lại, nhưng nơi Phan Quân vừa đứng đã trống không.

Nụ cười trên mặt hắn ta khựng lại, tức khắc cảm thấy tay chân lạnh buốt, nhìn khắp xung quanh, người vừa nãy mới còn khóc hu hu giờ chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả. Phía trước, phía sau, trên con đường dài không có ai trông giống Phan Quân.

"Nàng nàng nàng" Đào Quý lo lắng quay đầu hỏi đại thúc bán kẹo hồ lô, "Người đâu, nàng ấy đâu?"

Chú bán kẹo hồ lô cũng nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt biến đổi: "Nguy rồi, chẳng lẽ là gặp phải kẻ ăn mày rồi rồi?"