Phan Quân Kiếm Phong

Chương 15:

Hắn ta nhíu mày tìm kiếm trong chùa, không thấy dấu vết của Vương Dũng, nghĩ một lát, hắn ta vẫn theo cảm giác của mình quay lại rừng mai tiếp tục tìm, chỉ có điều lần này, hắn ta bắt một hòa thượng đi cùng.

Rõ ràng là rừng mai này có điều quái lạ, đã là rừng của chùa thì hòa thượng phải biết kỳ lạ ở đâu.

Lưu Cảnh là một cựu cẩm y vệ,kinh nghiệm có thừa. Khi thấy vị hòa thượng bị hắn ta kéo vào cũng loanh qua loanh quanh trong rừng mai mà không thể ra được thì hắn ta đã biết rằng người này cũng lạc rồi.

Lưu Cảnh nhíu mày, tay đặt lên chuôi đao: "Rừng mai này chẳng phải của chùa các người sao? Một rừng mai nhỏ bé sao lại có mê trận?"

Hòa thượng mồ hôi lạnh rơi đầy trán, vội vàng giải thích: "Mặc dù rừng mai thuộc sở hữu của chùa nhưng chủ trì nói rằng cảnh đẹp nên hưởng thụ với mọi người cho nên chỉ có hai mặt tường bao quanh còn hai mặt kia thì chưa từng tu kiến, ai cũng có thể vào vườn ngắm cảnh.

Bần tăng chỉ phụ trách việc cắt tỉa, bón phân và tưới nước, những khi khác chỉ để cây mai tự do sinh trưởng, cũng không can thiệp vào những chuyện trong rừng, thật sự không biết từ khi nào rừng mai này lại có mê trận mà ngay cả bần tăng cũng bị mắc kẹt."

Lưu Cảnh cười lạnh.

Hòa thượng suy tư một lúc rồi nói: "Phàm là mê trận thì thường cần dựa vào vật phụ trợ, những cây mai này không thể di chuyển, vật di chuyển được trong rừng chủ yếu là đá, không bằng chúng ta thử di chuyển tất cả các viên đá mà chúng ta nhìn thấy, có lẽ sẽ phá được mê trận này."

Lưu Cảnh kìm nén một bụng lửa giận, hắn ta miễn cưỡng đi đá những viên đá mà mắt đã trông thấy. Phương pháp này chưa hẳn đã hiệu quả, hắn ta biết những mê trận có tác dụng lớn thì ngay cả vật dùng để bày trận cũng có thể là những thứ mà mắt thường không thể thấy được.

Hắn ta đã đá văng mấy viên đá thì trông thấy dưới gốc cây mai không xa có một tảng đá lớn cần được di chuyển bằng tay.

Vẻ mặt hắn ta cau có tiến lại gần để di chuyển tảng đá đó. Khi đứng thẳng người lên mới phát hiện khoảng cách giữa gốc cây mai mà hắn ta nhìn thấy lúc nãy và tảng đá đã xa hơn nhiều. Sau khi tảng đá được di chuyển, trước mắt hắn ta thế mà lại là một khoảng trống lớn giữa các cây mai.

Lưu Cảnh nhíu chặt lông mày nhìn xung quanh một lượt, trông thấy hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, tay hắn ta nắm chặt chuôi đao, từ từ bước vào.

Không gian bỗng trở nên rộng mở. Đây là khoảng trống giữa hai hàng cây mai, mặt đất phẳng lì không một dấu vết, đương nhiên cũng không có ai ở đó.

Tại sao lại có một khu vực mà ngay cả dấu chân cũng không có được?

Lưu Cảnh quay đầu nhìn lại con đường mà họ đã đi qua, sau đó nhìn khu vực này, càng nhìn càng thấy kỳ lạ. hắn ta dùng chân giẫm giẫm mặt đất, rồi cúi xuống xem xét kỹ lưỡng. Thật kỳ lạ, đất ở đây có sự xen kẽ giữa đất mới và đất cũ.

Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất ngửi mùi bùn đất, biểu cảm trên khuôn mặt khẽ thay đổi, ngay lập tức đứng dậy xem xét bốn phía xung quanh.

Hòa thượng chạy lại gần, tò mò hỏi: "Thí chủ, có chuyện gì sao?"

Lưu Cảnh giữ khuôn mặt bình tĩnh hỏi: "Hôm nay có ai đã vào rừng mai này chưa?"

Hòa thượng mê mang nhìn hắn ta rồi nói: "Thí chủ, rừng mai này nằm ngoài chùa, thường ngày cổng sau của chùa chúng tôi đều đóng kín. Cái này… Hôm nay không có thầy tu nào đến đây, thật sự không biết đã có ai vào rừng mai."

Lưu Cảnh nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại tại một chỗ, hắn ta đẩy hòa thượng sang một bên rồi đi tới một gốc mai cẩn thận xem xét.

Hòa thượng cũng nhìn thấy, sợ hãi kêu lên: "Ôi trời, ai đã chặt làm cái vết to tướng trên cây mai này thế?"

Vết chém trên cây mai rất lộn xộn, vỏ và thịt cây bị cắt lung tung, nhưng màu sắc còn rất mới, chứng tỏ vết chém vừa mới được tạo ra không lâu.

Lưu Cảnh cẩn thận xem xét vết chém trên cây mai. Rõ ràng người chém đã sử dụng rất nhiều sức lực, vết chém rất sâu, có lẽ khó có thể rút đao ra được nên người đó phải rung lên xuống để rút đao ra mới khiến vết chém trở nên lộn xộn như vậy.

Lưu Cảnh tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy một mảnh vụn gỗ nhỏ rơi xuống ở phía bên kia gốc cây.

Hắn ta nhíu mày nhìn khu đất này, cảm thấy nó sạch sẽ đến lạ thường.

Dựa vào vết chém trên cây, hắn ta có thể thấy rằng người rút đao và người chém không phải là một. Người rút đao không có nhiều sức lực, thậm chí còn không đủ cao, vì vậy mới phải rung lên xuống nhiều lần để rút đao ra.

Trong tình huống như vậy, lẽ ra mặt đất phải có rất nhiều mảnh vụn gỗ rơi xuống mới đúng.

Lưu Cảnh quay vòng quanh, cuối cùng đào đất ở ngay vị trí thẳng với vết chém trên cây để tìm kiếm. Không lâu sau, hắn ta đã tìm thấy nhiều mảnh vụn gỗ và mảnh gỗ lớn hơn bị chôn dưới đất.