Phan Quân Kiếm Phong

Chương 7:

Còn ở kiếp này, mặc dù từ khi nàng sinh ra nó đã đi theo nàng, nhưng cuộc sống của nàng quá đơn giản, không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ, phụ mẫu và huynh trưởng đều yêu thương nàng, cuộc sống hàng ngày của nàng không phải là đọc sách, học chữ, thì là uống thuốc và tu luyện, cảm xúc chỉ là một đường thẳng.

Hai lần biến động lớn nhất, một là hai tháng trước, phụ thân hiện tại của nàng là Phan Hồng bị bắt, khiến cả nhà bị lưu đày, lần khác là lúc nãy, suýt chút nữa đã liên lụy đến cả Phan gia.

Ngay cả khi năm ngoái nàng bệnh nặng gần chết thì tâm trạng cũng không có thay đổi quá nhiều, thế cho nên tạm thời Linh cảnh không chắc chắn rằng liệu nàng có thực sự cứng rắn đến vậy không.

Dù nàng có phải như thế hay không thì Linh cảnh cũng không phải.

Nó đã tồn tại suốt hàng ngàn năm, không muốn bỏ mạng trên đầu một con vịt chết.

Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu thì Phan Quân đã thay đổi giọng điệu, chậm rì rì hỏi nó trong đầu: “Hơn nữa, ngươi có thể tìm được một thiên tài tu luyện nào còn hơn ta trong thế giới này không?”

Từ khi sinh ra đã có ý thức tu luyện, có thể luyện hóa tiên thiên chi khí, trong kiếp trước khi linh khí phục hồi đã là thiên tài tu luyện trong số các thiên tài tu luyện, sở hữu tri thức tu luyện uyên bác, ai có thể so sánh với nàng?

Linh cảnh trầm mặc, dùng hành động thực tế để trả lời nàng, “Vương Dũng chỉ còn cách ngươi hai ngõ, nhưng gã không xác định được tung tích của của ngươi, đã bảo người tản ra để tìm. Hiện tại là người gần ngươi nhất.”

Nó tiếp tục nói: “Phía trước của khu rừng nhỏ là một ngôi chùa, không xa về bên trái và phải là một cánh đồng, xa hơn một chút nữa là khu dân cư, xa hơn nữa thì ta không thấy được.”

Phan Quân hài lòng, chạy vào trong khu rừng, đây là một rừng mai, lúc này trên cây mọc đầy lá, giữa những chiếc lá còn có những quả nhỏ bằng ngón tay út.

Phan Quân quét mắt qua, vừa đi sâu vào rừng vừa nhặt mấy viên đá dưới đất, rồi tùy tiện ném đi...

Linh cảnh nhìn vị trí chúng rơi xuống, “Ngươi có đủ linh khí để bố trận không?”

Phan Quân đã ngồi xếp bằng xuống sau một gốc cây, khí tức thay đổi, cả người dường như hòa làm một thể với cây mai phía sau, nàng điều tức luyện công, “Ngươi canh chừng chút, ta cần khôi phục một ít sức lực và linh khí.”

Linh cảnh đồng ý, thấy Vương Dũng ngày càng tiến gần, do dự một lúc, rồi vẫn phát ra một phần linh khí.

Linh khí xuất hiện trong kinh mạch, Phan Quân lập tức nhận ra, nàng hơi kinh ngạc, nhưng đông tác cũng không chậm trễ, lập tức dẫn dắt, bắt đầu vận chuyển linh khí...

Ngoài linh khí trong cơ thể, còn có một phần linh khí được hấp thu từ bên ngoài, cùng với năng lượng trong cơ thể, tất cả đều được nàng luyện hóa thành khí, sau khi vận hành chu thiên, được thu về đan điền...

Khi đã luyện hóa toàn bộ những khí này thành của mình, nàng mở mắt ra, đánh khí vào từng điểm trận...

Trong rừng cây, nước bắt đầu đọng lại, từ từ tạo thành sương mù, còn Vương Dũng đang tìm kiếm không ngừng cũng đã tìm đến đây.

Chắc chắn tiểu cô nương kia có vấn đề!

Trong lòng Vương Dũng đã có suy đoán, mắt xích theo dõi của gã chắc chắn không nhìn nhầm, Phan gia đã che giấu con gái của Phan Hồng, mặc dù không biết Phan gia đã nhận được tin tức từ đâu, nhưng đã có chuẩn bị từ trước.

Nghĩ đến việc sắp lập công, còn có thể bắt được kẻ không trung thành với thúc thúc trong Cẩm Y Vệ, gã liền cảm thấy toàn thân run rẩy, phấn khích không thôi.

Gã và Vương Chấn không có quan hệ huyết thống, địa vị so với cháu ruột của hắn ta là Vương Sơn thì còn kém xa, nhưng gã có năng lực, còn Vương Sơn giá áo túi cơm thì có thể làm được gì?

Nếu Vương Chấn có thể nhìn thấy năng lực của anh ta...

Ánh mắt Vương Dũng sáng lên, đuổi đến khu rừng, gã cúi đầu nhìn những dấu chân mờ nhạt trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn vào bóng cây ẩn hiện phía này, không khỏi nở nụ cười, tưởng trốn ở đây là có thể thoát khỏi tai mắt của gã sao?

Tay gã đặt lên chuôi đao, chậm rãi bước vào rừng...

Gã không nhận ra mình càng đi vào thì sương mù càng dày, cuối cùng bóng dáng cũng trở nên mờ ảo.

Phan Quân lặng yên không một tiếng động đứng dậy, tay phải nắm chặt một viên đá, tay trái mở ra, trong đầu thúc giục Linh cảnh: “Đưa kéo cho ta.”

Đó là kéo nàng dùng để thêu thùa.

Linh cảnh không hỏi lý do, một chiếc kéo xuất hiện trong tay Phan Quân.

Phan Quân lật tay cầm chặt cây kéo, chậm rãi di chuyển. Chỉ vài bước đã xuất hiện ở phía trước chếch sang bên trái của Vương Dũng nhưng gã không thể nhìn thấy nàng, vì trong mắt gã, vị trí hiện tại của Phan Quân là dưới một gốc mai, nàng cũng đúng là đang đứng ngay bên cạnh gốc mai đó...

Vương Dũng nhíu mày, tay nắm chặt cán dao nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không phát hiện được ai khả nghi trong rừng. Hay là gã đã tìm nhầm chỗ?

Một cảm giác bất an bắt đầu nhen nhóm trong lòng khiến hơi thở của Vương Dũng trở nên gấp gáp. gã quay người định rời khỏi đây thì bỗng nhiên có một âm thanh xé gió vang lên…