Phan Quân Kiếm Phong

Chương 6:

Phan Quân nhấn mạnh: "Là linh khí của ta tu luyện được! Và ngươi đưa không nhiều, chỉ có một chút linh khí."

Thôi được, một Linh Cảnh bị phong ấn cũng không thể mong chờ quá nhiều từ nó. Phan Quân thở dài một tiếng, đang định thương lượng với nó xem làm cách nào để đến Đại Đồng thì đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn rất khó chịu từ kẻ khác. Nàng hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.

Lập tức bắt gặp ánh mắt của Vương Dũng.

Gã đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt khiến nàng rất khó chịu.

Sao gã lại ở đây?

Phan Quân quét mắt một vòng, trong lòng thầm thét lên, con mẹ nó, cái Linh Cảnh vô dụng này, "nhanh ngàn dặm" của nó nói chỉ là qua một con hẻm, đúng lúc gặp Vương Dũng vừa đi ra từ Phan gia/

Mặt nàng không chút thay đổi, ánh mắt trong sáng lướt qua mặt gã trông như không nhận ra gã, quét qua đám người qua lại trên đường, nàng nhắm ngay vào một bóng lưng rộng lớn rồi chạy nhanh về phía đó, "Phụ thân…"

Vương Dũng nhíu mày, ánh mắt lướt qua trên người cô bé rồi chuyển sang những kẻ ăn mày đang nằm ở góc phố.

Gã đang giãy dụa trong lòng, việc này đến cùng là nên làm hay là nên mặc kệ đây?

Nếu làm, có thể sẽ gây ra chuyện ngoài ý muốn, vì Phan gia không thể tìm ra dấu vết của "nữ nhi". Có lẽ đúng như trong bức thư viết, nữ nhi của Phan Hồng đã chết vào đầu xuân năm ngoái.

Phan Hồng và hai người con trai đã bị lưu đày, giờ mà tìm thêm một nữ nhi để liên lụy bọn họ thì gia đình của Phan Đào chắc chắn sẽ bị kéo vào cuộc, không biết có thể tăng thêm tội cho Phan Hồng, chuyển thành án tử hình không. Nếu có thể chém đầu Phan Hồng, chắc hẳn đại ca và thúc thúc sẽ rất hả dạ.

Nhưng rủi ro cũng sẽ lớn hơn.

Mặc kệ đi, nếu như không làm thì gã đã tốn công gây sức ép bao nhiêu lại không thu được gì, thật không cam tâm.

Sao lại có thể nhìn nhầm được chứ? Gã đã phái người ngầm theo dõi, rõ ràng thấy có một cô bé trạc tuổi đó trong Phan gia.

Nghĩ đến bức họa do kẻ theo dõi giao nộp, ánh mắt Vương Dũng lại không khỏi đuổi theo bóng dáng bé nhỏ kia, nhưng lại phát hiện trên con đường trước mặt đã không còn bóng dáng của tiểu cô nương kia, còn nam tử mà trước đó nàng gọi là "phụ thân" thì vừa bước ra từ quán rượu, đang khoác vai một người khác bước đi.

Có nam nhân nào đi ra ngoài uống rượu lại dắt khuê nữ của mình đi cùng?

Vương Dũng sợ hãi bừng tỉnh, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, lập tức thúc ngựa đuổi theo.

Lưu Cảnh bị tụt lại phía sau đang cúi đầu nhìn vào con chim giấy trong tay, thấy Vương Dũng thúc ngựa chạy nhanh, dáng vẻ gã hối hả thì ánh mắt lóe lên một chút, suy nghĩ rồi vẫn quyết định âm thầm bám theo.

Hắn ta ta không thể tranh công với Vương Dũng, nhưng ít nhất cũng phải biết Vương Dũng đang làm gì sau lưng, có lẽ sau này sẽ hữu ích thì sao?

Phan Quân len lỏi giữa đám đông, gặp ngõ thì rẽ, gặp hẻm thì chui vào, chỉ muốn thoát khỏi Vương Dũng đang bám theo sau. Thỉnh thoảng nàng quay đầu lại đã không trông thấy Vương Dũng, nhưng giác quan thứ sáu vẫn luôn báo cho nàng tín hiệu nguy hiểm đang tồn tại, rõ ràng nàng chưa thoát khỏi nguy hiểm.

“Còn chờ gì nữa, mau giúp ta!”

Linh cảnh vừa mới đưa ra một phần linh khí, mặc dù càu nhà càu nhàu nhưng vẫn đưa linh thức ra ngoài từ mạng lưới nàng mở ra.

Đây là lần đầu tiên nó sử dụng linh thức của mình để quan sát thế giới này một cách quang minh chính đại kể từ khi đến thế giới này. Trước kia vì để không bị Phan Quân phát hiện bản thân, nó chỉ quan sát thế giới thông qua mắt của nàng.

Đây là một thế giới rất quen thuộc, trong suốt hàng ngàn năm tồn tại, nó đã thấy phần lớn thời gian thế giới đều trông như thế này.

Nó nhanh chóng trông thấy Vương Dũng đang đuổi theo sau, còn thấy các quan sai đang vây quanh từ bốn phương tám hướng, cuối cùng cũng biết tại sao gã không trông thấy Phan Quân mà vẫn có thể đeo bám theo nàng không rời.

“Đi thẳng, qua hai ngõ rẽ phải, chạy đến cuối đường, có một khu rừng nhỏ, chưa có ai ở đó.”

Phan Quân chạy theo hướng dẫn của nó.

Linh cảnh lặng lẽ quan sát những người xung quanh, dường như Phan Quân biết nó đang nghĩ gì, vừa chạy vừa nói chuyện phiếm với nó trong đầu: “Muốn rời khỏi ta để tìm người khác à?”

Linh cảnh: Rốt cuộc ai mới là người trong đầu của ai đây?

Phan Quân: “Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được sao? Chỉ cần ngươi dám chạy, thì ta dám đồng quy vu tận với ngươi.”

Phan Quân nói bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt rất chắc chắn, vì có tiền lệ rằng nàng đã dùng mạng lưới trói nó lại nên Linh cảnh không dám manh động.

Mặc dù kiếp trước nó đã bị họ nghiên cứu, nhưng vị nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi này chỉ thể hiện kỹ năng chuyên môn, nó không hiểu rõ về nàng.