"Quá lâu rồi. Kiếp trước quốc gia đã đầu tư vào ngươi biết bao nhiêu tài nguyên như vậy nhưng mười năm mới giải được một chút phong ấn, thế mà ngươi lại chỉ có thể ghi lại thông tin. Ai biết đến khi nào ngươi mới hoàn toàn giải phong ấn được?" Phan Quân không tin rằng nó không còn cách nào khác: "Ngươi hãy trả lại cho ta một nửa số linh khí mà ngươi đã cướp đi suốt những năm qua, để cho ta tăng tu vi. Ta sẽ đi tìm người cứu gia đình ta."
"Ta đã luyện hóa hết rồi, không còn nữa."
Phan Quân cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi sao? Nếu không còn linh khí dự trữ thì ngươi làm sao duy trì được không gian của mình hoạt động?"
Linh Cảnh: "… Chỉ đủ chút để duy trì không gian đó thôi, mà bên trong cũng toàn là đồ vật của ngươi."
Phan Quân: "Vứt hết đi, trả linh khí cho ta."
Linh Cảnh: "Hay là ngươi chờ thêm chút nữa đi, đợi ta giải phong ấn thêm một chút, ta là Cảnh Thần, từng là Linh Cảnh được phong thần. Một khi ta giải được phong ấn…"
Phan Quân cười lạnh liên tục: "Thần không thể tự mình tu luyện…"
Linh Cảnh: "Đợi ta giải phong ấn phần đó, ta có thể…"
Phan Quân tiếp lời: "Thần còn phải nuốt linh khí ta tu luyện ra."
Linh Cảnh: "Đợi ta được phong thần lại…"
Phan Quân: "Ăn suốt tám năm."
Linh Cảnh tức giận: "Đợi ta được phong thần lại…"
Phan Quân: "Tám năm không nói một lời."
Linh Cảnh yếu thế: "Đợi ta được phong thần lại, ta sẽ bù đắp cho ngươi…"
Phan Quân: "Tám năm rồi, cha và ca ca ta bị xử oan sai, chỉ vì ta không có tu vi mà không giúp được chút gì."
Linh Cảnh nhượng bộ: "Ta có thể cho ngươi một ít linh khí, nhưng không thể là một nửa, phần lớn linh khí đã bị ta luyện hóa, ta còn phải giữ lại một ít để duy trì không gian."
Nó nói: "Không gian có nhiều tác dụng thì hẳn là ngươi đã có trải nghiệm rồi, nếu không phải ta mở không gian cho ngươi cất đồ, thì gia đình ngươi liệu có tránh được tai họa vừa rồi không?"
Phan Quân im lặng, đúng là không gian rất hữu dụng, vừa rồi nó cũng đã thật sự cứu mạng cả gia đình nàng.
Sáng nay nàng vừa tỉnh dậy đã mọi việc không suôn sẻ, uống nước thì bị sặc, xuống giường thì ngã, ngay cả cái tay cầm bằng đồng vốn rất chắc chắn cũng đứt khi cô đổ một bát nước.
Người tu đạo không bao giờ gặp phải những điều xui xẻo đến mức như vậy, nếu có xảy ra thì nhất định là điềm báo từ trời. Vì thế, nàng đã dùng chút kiến thức có hạn của mình để gieo một quẻ cho Phan gia.
Đại hung!
Cha và hai ca ca của nàng bị phán lưu đày đến Đại Đồng. Nàng hỏi về Phan gia chỉ giới hạn trong gia đình tổ mẫu và của thúc thúc, sao họ lại gặp quẻ đại hung?
Bây giờ, điểm yếu duy nhất của Phan gia chính là nàng
Là nữ nhi của Phan Hồng, đáng lẽ nàng cũng bị lưu đày đến Đại Đồng, nhưng cha nàng đau lòng cho nữ nhi thân thể yếu đuối, hơn nữa vào mùa xuân năm ngoái nàng suýt chết vì bệnh nặng, bên ngoài không có ai biết nàng vẫn còn sống vậy nên Phan Hồng đã giấu nàng đi.
Che giấu tội phạm là một tội lớn.
Cho nên sau khi tính ra quẻ đại hung, nàng lập tức nghĩ đến việc đốt nhà rồi chạy trốn.
Không còn cách nào khác, khắp nhà đều có dấu vết cuộc sống của nàng, người có thể chạy trốn nhưng đồ đạc thì chạy không thoát.
Nàng cũng không chắc chắn rằng việc đốt nhà có thể xóa hết mọi dấu vết hay không thì đúng lúc này, trong đầu nàng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Nàng không kịp hỏi kỹ, ngay khi biết rằng nó có không gian thì đã lập tức cất tất cả đồ dùng sinh hoạt trong nhà vào không gian đó, rồi chạy đến phòng chứa đồ thu gom nhiều thứ khác đặt lại vào phòng để che giấu dấu vết sinh hoạt còn sót lại. Sau đó mới vội vội vàng vàng gặp tổ mẫu và thúc thúc một lần rồi bỏ trốn.
Nàng vừa mới ra khỏi cửa thì Cẩm Y Vệ đã đến, nàng may mắn thoát thân trong gang tấc. Linh Cảnh không nói sai, hôm nay nó đã cứu nàng và Phan gia một mạng.
Phan Quân cuối cùng cũng nhượng bộ, một người một linh tạm thời đạt được thỏa thuận chung.
Linh Cảnh đưa cho nàng một ít linh khí.
Linh khí này vốn dĩ là của Phan Quân, nó vừa giải phóng ra là nàng có thể sử dụng ngay, nhưng nàng vẫn ngồi xếp bằng như trước, điều khiển nó vận hành một tiểu chu thiên, cuối cùng nén lại ở đan điền.
Linh Cảnh chờ nàng thu công xong thì hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Phan Quân cụp mắt suy nghĩ một lát rồi nói: "Phan gia là không thể về được nữa, Cẩm Y Vệ sẽ nhìn chằm chằm vào Phan gia. Ta muốn đến Đại Đồng tìm cha và ca ca ta. Nào, đến đây đi, đưa ta đi nhanh ngàn dặm."
Một lát sau, Phan Quân đứng ngoài con hẻm nhỏ, im lặng, im lặng, im lặng vô tận.
"Đây là cái mà ngươi gọi là nhanh ngàn dặm?" Phan Quân mỉa mai: "Một bức tường, nửa con hẻm?"
Linh Cảnh chột dạ nói: "Linh khí ta tu luyện được đều dùng để giải phong ấn hết rồi, chủ yếu là để mở không gian và công pháp, vừa rồi lại đưa cho ngươi khá nhiều linh khí…"