Tiểu Thanh Mai Quá Đáng Yêu!

Chương 3: Tình anh em.

Người đã đi xa, cô bé vẫn đứng ở cửa trơ mắt nhìn, Phó Uyển buồn cười hỏi: "Thất Thất rất thích anh trai nhỏ sao?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Cẩm Kiều lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

"Vậy Thất Thất chỉ thích anh trai, không thích cậu mợ sao?" Phó Uyển giả vờ đáng thương.

Khuôn mặt tươi sáng của cô bé lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Cậu mợ yên tâm. Mặc dù Thất Thất thích anh trai, nhưng con vẫn thích cậu mợ nhất."

"Thất Thất nhà ta ngoan quá!" Phó Uyển cảm thấy trong lòng sắp nở hoa, không nhịn được bế cô bé lên, thơm vào mặt cô một cái, nắm tay cô nói: "Đi thôi, cậu mợ đưa con về nhà."

Vừa bước vào sân nhà mình đã thấy hai bóng người chạy ra khỏi nhà. Khi nhìn thấy người lớn và trẻ nhỏ ở cổng, họ lộ vẻ kinh ngạc.

"Mẹ? Mẹ và ba bí mật sinh em gái khi nào vậy?" Cậu bé Cố Bắc kinh hãi nhìn Cẩm Kiều trong ngực bà.

Anh trai Cố Thầm lập tức mắng em trai mình: "Nói lung tung, ba mẹ mới ra ngoài có một ngày, sao có thể sinh con nhanh như vậy?" Sau đó cậu nhìn Phó Uyển, nghiêm túc nói: "Mẹ, cho dù mẹ có thích em gái thì cũng không thể bắt cóc một đứa mang về, người mất con sẽ rất sốt ruột, mẹ mau trả lại cho người ta đi."

Phó Uyển bị hai đứa nhóc nhà mình nói là bắt cóc trẻ em thì tức cười, xụ mặt quát lớn: "Nói hươu nói vượn cái gì? Đây là con gái của cô nhỏ các con, Thất Thất. Không phải các con đã từng gặp rồi sao, quên nhanh thế? Hơn nữa, sau này Thất Thất sẽ sống ở nhà chúng ta, mẹ cảnh cáo các con, không được bắt nạt em, nếu không thì cẩn thận da các con, nghe rõ chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Bắc đột nhiên xụ xuống, đáng thương nhìn Cố Thầm bên cạnh, "Anh, chúng ta thật sự được mẹ nhặt từ thùng rác sao?"

Cố Thầm ra dáng người anh, vỗ đầu em trai, "Em trai, em nói sai rồi, anh là điện thoại tặng kèm tài khoản, còn em là mã QR."

Phó Uyển mở to mắt nhìn hai tên nhóc đang nói hươu nói vượn, vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ vào trán một tên nhóc, nói: "Xéo đi!"

Cố Thầm lập tức nhìn về phía em trai mình: "Em có nghe thấy không? Mẹ bảo em xéo đi."

Cố Bắc đứng thẳng người: "Bốn tuổi có thể gọt lê, năm nay em tám tuổi cũng có thể làm được, anh là anh cả, anh xéo trước đi!"

Phó Uyển không khỏi dở khóc dở cười nhìn hai đứa con trai của mình, bà cũng lười nói chuyện với hai anh em, trực tiếp kéo Cẩm Kiều vào nhà, "Đừng để ý hai đứa nó, đi, mợ dẫn con đi ăn thứ gì đó ngon ngon."

Sau lưng.

Cố Bắc giống như bị bỏ rơi, "Anh, quả nhiên mẹ không còn yêu em nữa."

Cố Thầm ôm lấy em trai mình, "Không sao đâu, em trai, mẹ không yêu em, nhưng anh trai yêu em!"

"Anh à ——"

"Em trai ——"

Cả hai ôm nhau tình cảm, thể hiện hình ảnh tình anh em sâu đậm.

Một giây tiếp theo, động tác của Cố Thầm đột nhiên dừng lại, sau đó cúi xuống hít hà người Cố Bắc, "Em trai, trên người em có mùi gì vậy? Sao lại thúi như thế? Có phải vừa mới đi ị mà quên rửa tay không?"

Cố Bắc: "Không phải, em chỉ vô tình đánh rắm thôi mà!"

"Mẹ kiếp ——" Cố Thầm lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt ghét bỏ đẩy người kia ra, chỉ vào cậu bé rồi mắng: "Nhóc con, em không thể nhịn một chút à?"

"Thực xin lỗi, em không nhịn được!" Cố Bắc oan ức!

Thế còn tương thân tương ái, tình anh em đậm sâu thì sao?

Chuyện cái rắm còn không giải quyết được. Quả nhiên truyện cổ tích đều là dối trá!