Từ lời chào đến lời yêu thương, từ đồng phục đến váy cưới, trên thế giới có 7,057 tỷ người. Tên em là duy nhất trong câu chuyện của anh.
——
Đế Đô, Vân Kinh.
Một chiếc ô tô màu đen từ từ lái vào khu quân sự. Người lính đứng gác cầm súng nhìn thoáng qua biển số xe, sau đó thực hiện động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội rồi cho phép xe đi vào.
Sau khi xe tiến vào khu đất, chạy thêm năm phút nữa thì dừng lại trước cửa một ngôi nhà ba tầng lát gạch đỏ và tường trắng ở cuối con đường.
Cửa xe mở ra, một cô bé đang buồn ngủ khó nhọc bước ra ngoài.
Cô bé chỉ khoảng bốn, năm tuổi, nước da trắng hồng, mặc một bộ váy công chúa xinh đẹp, trên đầu có hai búi tóc. Ở sau lưng cô, một cái bóng màu trắng bước ra. Giống như sứ giả bảo vệ bông hoa, nó thè lưỡi ngồi xổm bên cạnh cô bé.
Cẩm Kiều dụi đôi mắt nhập nhèm, sau đó mở to đôi mắt đen trắng, tò mò nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, giọng nói ngọt ngào hỏi vợ chồng Cố đứng sau: "Cậu, mợ, đây là nơi Thất Thất và Đại Cáp sẽ ở sau này sao?"
Khuôn mặt luôn nghiêm túc của Cố Diễn hiếm khi lộ ra vẻ yêu thương. Ông sờ đầu cháu gái, nói: "Đúng vậy! Từ giờ đây sẽ là nhà của Thất Thất. Thất Thất có thích ở đây không?"
"Con thích!" Cô bé gật đầu, sau đó nhìn con chó to bên cạnh: "Đại Cáp cũng thích."
Như đáp lại lời của cô chủ nhỏ, chú chó to bên cạnh lập tức sủa hai tiếng.
Cô bé không khỏi bật cười, ôm đầu con chó to, để lộ ra cặp lúm đồng tiền ngọt ngào.
Hai vợ chồng Cố Diễn nhìn nhau, trên mặt cũng không hẹn mà nở nụ cười, đặc biệt là Phó Uyển. Bà luôn mong muốn có một cô con gái, nhưng đáng tiếc, sau ngần ấy năm, bà lại sinh được hai đứa nhóc trông như khỉ. Bà thường nhìn cô bé nhà bên với ánh mắt ghen tị. Lần này, cô em chồng gặp tai nạn, bà không chút do dự đồng ý trước lời đề nghị của ba chồng và chồng, đón con gái của em chồng về nuôi.
Chỉ là, nghĩ đến cô em chồng đã qua đời, sắc mặt không khỏi ảm đạm mấy phần. Khi nhìn lại cô gái nhỏ, bà không khỏi cảm thấy đau lòng.
Bà thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, nhất định sẽ coi cô gái này như con gái ruột của mình.
Phó Uyển tiến lên nắm lấy tay cô bé, ấm áp nói: "Đi thôi, cậu mợ dẫn con vào xem phòng. Trong nhà cậu mợ còn có hai anh họ, sau này con có thể chơi với bọn họ, được không? "
Cẩm Kiều đến một nơi mới, đang rất phấn khích. Cô được Phó Uyển nắm tay, đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Lúc này, cửa sân bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao gầy bước ra khỏi sân.
Nắng chiều vừa phải, chiếc áo sơ mi trắng trên người chàng trai tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt to vốn còn có chút mơ hồ của cô bé đột nhiên sáng lên.
Oa, anh trai nhỏ thật đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn mấy anh trai cô thấy trên TV. Cẩm Kiều lập tức trở nên phấn khích, hất tay Phó Uyển ra, chân ngắn "bạch bạch bạch --" chạy về phía bóng người kia.
Phó Uyển không khỏi sửng sốt một lát.
Chàng trai khoảng mười một, mười hai tuổi, làn da trắng nõn, nét mặt thanh tú, tuy chưa trưởng thành nhưng các góc cạnh đã lộ rõ.
Cẩm Kiều ngước nhìn chàng trai cao hơn cô hai cái đầu trước mặt. Hai mắt đăm đăm, ánh mắt sáng rực hỏi thăm: "Anh ơi, anh có bạn gái chưa? Nếu chưa có, anh có muốn có một người không? Nếu đã có rồi, anh có muốn đổi một người khác không? Nếu không muốn đổi, anh có muốn thêm một người nữa không?"
Một âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên bên cạnh chân mình. Bạc Cơ Thần không khỏi sửng sốt trong giây lát. Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy một cô bé xa lạ đang đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm. Cái ánh mắt này, giống hệt biểu hiện của em gái nhà mình mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon
Chỉ khác là chưa chảy nước miếng ngay tại chỗ mà thôi.