Vong Ưu Cổ

Chương 3

Ta cũng từng có một đứa bé.

Nhưng sáu tháng trước, ta bị Bùi Diễn ban cho một chén thuốc phá thai, rồi sảy mất.

Khi đó hắn ôm ta, liên tục hôn ta:

"Nghiễn Vi, nếu không phải ta cần nàng khiến phụ hoàng chú ý đến, thì ta sẽ bị phụ hoàng quên mất.”

"Làm phế thái tử cả đời cũng không sao, nhưng ta làm sao nhẫn tâm để ngươi theo ta chịu khổ cả đời được?”

"Nghiễn Vi, đừng sợ, ngươi là nương tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ còn có rất nhiều hài tử."

Nhưng bây giờ, nương tử của hắn lại là một người khác.

Nàng sẽ có rất nhiều rất nhiều hài tử với hắn, mà hắn cũng sẽ có người khác.

Trở lại Thần Lộ Cung, tỳ nữ Lâm Lang giật nảy mình.

"Nương nương! Hoàng hậu lại tra tấn người rồi sao?!"

Ta lắc đầu.

Ta chỉ là có chút không quen mà thôi.

Không quen mấy tháng ngắn ngủi, mọi thứ bên người đều thay đổi.

Đợi ta ngủ một giấc.

Ngủ một giấc là tốt rồi.

Ta tắm rửa, thay y phục, một giấc này, ta lại mơ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia.

Ta và Bùi Diễn, kỳ thực không chỉ có mười năm tình cảm.

Lúc ta mười tuổi, ta đã từng gặp mặt hắn một lần.

Khi đó hắn làm rơi ngọc bội trên người, hốt hoảng tìm kiếm nó.

Là ta nhặt được rồi giao trả lại cho hắn.

Sau khi hắn hồi kinh, đặc biệt viết thư đến tỏ vẻ cảm tạ.

Sau đó, chúng ta đã gửi thư từ qua lại năm năm.

Ở năm đó ta cập kê tâm sự với nhau.

Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ tới, người hắn ta thật sự yêu, sẽ là Tống Tri Vi.

Cho nên đêm tân hôn, lúc ta ở dưới khăn voan nhìn thấy ngọc bội trên người hắn, vô cùng vui mừng.

Ta mơ thấy ta không để ý đến sự rụt rè, vui sướиɠ nhấc khăn voan lên.

Thiếu niên lang một thân hỉ phục màu đỏ, trong mắt là kinh diễm không che giấu được.

Hắn cong mi thật lâu, cười một tiếng, phong lưu chắp tay:

"Là sai lầm của vi phu, đã để nương tử đợi lâu rồi."

Khi đó hắn nói, vô luận tương lai hắn là Thái tử, hay là Hoàng đế.

Đều vĩnh viễn là phu quân của ta.

Phu quân của một mình ta.

Nhưng hôm nay, ta nghe Tống Tri Vi gọi hắn ta là "phu quân".

Giọng nàng gọi thật ngọt ngào.

Trong lòng ta đau đớn.

Ta mở mắt ra, lại thấy Bùi Diễn đang nhìn ta.

Hắn rất ít khi tới đây vào buổi tối.

Thường thường hắn tới đây ngồi không tới nửa canh giờ, sẽ bị Tống Tri Vi gọi đi.

Lúc này, trong bóng đêm, hắn nhìn ta không chớp mắt, cực kỳ giống những năm còn chung chăn chung gối.