Vong Ưu Cổ

Chương 1

Ta vẫn luôn cho rằng ta và Bùi Diễn yêu nhau.

Thành hôn mười năm, ta đồng hành cùng hắn từ khi hắn còn là thái tử vô dụng đến khi hắn đứng trên vạn người.

Vô số đêm, hắn vừa th ở dốc vừa nắm lấy tay ta:

"May mà có ngươi."

Cho đến khi trên thánh chỉ Phong Hậu không hề viết tên ta.

Mà là tên của Tống Tri Vi.

Hắn không để ý quần thần phản đối, kiên trì lập góa phụ, phu nhân của Thục Vương, lập đích tỷ của ta làm hậu.

"Nghiễn Vi, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, cũng không thể ủy khuất nàng.”

"Không lập nàng làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn làm tỷ tỷ, để nàng ngày ngày quỳ với ngươi?"

Lúc đó hắn nhìn ta, mặt mũi tràn đầy vẻ đương nhiên.

Đúng lúc này.

"Nghiễn Vi, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thấy chết mà không cứu?"

Người đang nói với vẻ đương nhiên kia vốn là thiếu niên của ta, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng hắn cũng không còn ta nữa.

Tống Tri Vi muốn có chỗ dựa, hai tay hắn bèn dâng lên.

Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân nuôi cổ.

"Lấy thân nuôi cổ", bốn chữ, nói ra thì dễ dàng.

Nhưng lại muốn xương cốt toàn thân của người nuôi cổ bị cổ trùng cắn xé bảy ngày bảy đêm.

Cuối cùng trích ra một bát máu tươi, mới có thể giải bách độc.

Ta nhìn Bùi Diễn, cổ họng chua xót đến mức không nói nên lời.

Hắn không biết sao?

Hắn biết.

Vu y kia, chính là do hắn trăm phương ngàn kế tìm tới.

Nhưng cho dù hắn biết ta phải trải qua dày vò như thế nào, hắn vẫn nghĩa vô phản cố*, muốn ta đi nuôi cổ trùng kia.

*Nghĩa vô phản cố - 义无反顾 – yì wú fǎn gù (đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.)

Bởi vì ta là muội muội duy nhất của Tống Tri Vi.

Máu của ta, có thể phát huy công hiệu lớn nhất trên người Tống Tri Vi.

"Nghiễn Vi, chỉ Vong Ưu cổ mà thôi."

Bùi Diễn hạ thấp tư thái.

Hắn ngồi xổm xuống, cầm tay của ta, đáy mắt đều là ôn nhu:

"Khổ nhất thời, lại có thể quên hết thảy ưu phiền, không phải rất tốt hay sao?"

Ta ngăn chặn mùi tanh ngọt ở cổ họng, cố nở một nụ cười:

"Được."

Quên đi tất cả ưu phiền, cầu còn không được.

Chạng vạng tối, Tống Tri Vi phái người truyền ta qua.

Như Bùi Diễn mong muốn.

Ta và Tống Tri Vi gặp nhau, nàng ấy không cần quỳ ta.

Mà là ta quỳ nàng.

Ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, Tống Tri Vi hơi nghiêng người dựa vào giường thấp.