Thích là kỳ phùng địch thủ, yêu là cam bái hạ phong.—— Lời tựa.
Tháng 3 ở Nam Thành, thời tiết mỗi ngày một ấm dần lên, là thời điểm dễ mệt mỏi trong mùa xuân.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên của buổi sáng đã vang lên từ lâu, thế nhưng giáo viên vẫn chưa đến, trong phòng học hò hét ầm ĩ. Cuối tuần vừa kết thúc, mọi người đang tranh thủ hoàn thành bài tập về nhà lần cuối.
"Triệu Dược, nhanh lên, tớ mượn chép bài tập về nhà một lát.” Tɧẩʍ ɖυ lấy vở bài tập ra, nhìn bạn cùng bàn bên cạnh.
Người kia trợn mắt nhìn cậu ta: "Cậu nghĩ tớ biết làm bài tập về nhà à?"
Tɧẩʍ ɖυ: "Quấy rầy rồi!”
Sau đó cậu ta xoay người, nhìn về ghế sau: "Chị Ninh, cho em mượn bài tập của chị được không?" Nói xong, không đợi đối phương lên tiếng, cậu ta trực tiếp lấy vở bài tập mà đối phương đặt trên sách.
Đang chép bài tập được một nửa, cậu ta chợt nhớ đến một câu chuyện tầm phào, động tác trên tay không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi: “Chị Ninh, nghe nói lớp bên cạnh có học sinh mới chuyển đến, cậu ta cực kỳ điển trai, thành tích cũng không tệ, bài kiểm tra đầu vào suýt được điểm tuyệt đối rồi. Chị thấy sao, tan học chúng ta đi xem cậu ta nhé?"
Đợi mãi không thấy người trả lời, cậu ta không khỏi quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện người ngồi ghế sau đã ngủ say!
Cô gái có khuôn mặt nhỏ lớn bằng một bàn tay đang gục trên bàn, lọn tóc rũ xuống hai bên má, khuôn mặt trắng sứ trông càng nhỏ hơn, ngũ quan quá thanh tú, không thể tin được. Một tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cô, lộ ra hào quang rực rỡ, tựa như chiếu lên viên ngọc vậy.
Tɧẩʍ ɖυ ngây người một hồi.
Chỉ khi một bàn tay đặt lên vai cậu ta, Triệu Dược lớn giọng, đột nhiên ghé vào tai cậu ta: "Tɧẩʍ ɖυ, cậu đang nhìn cái gì đấy? Cậu đã chép xong chưa? Xong rồi thì cho tớ mượn chép với."
Tɧẩʍ ɖυ lập tức đỏ mặt, vội vàng quay người lại như bị điện giật: "Cậu kêu cái gì? Tự mình lấy đi chứ?”
Người kia nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta: "Tɧẩʍ ɖυ, cậu không bình thường, sao mặt đỏ thế?"
"Cút!" Người kia tim đập nhanh, ném vở bài tập mình mới chép một nửa cho đối phương, nói: "Chép nhanh đi, nhiều lời thế không biết!"
Sau đó, khóe mắt cậu ta liếc nhìn bóng người phía sau, vừa chạm vào mặt đối phương, cậu ta nhanh chóng quay đi, không dám nhìn lại.
Má ơi!
Khuôn mặt của chị Ninh đẹp xuất sắc, làm bạn học của cô lâu như vậy, mỗi lần nhìn mặt cô đều không khỏi mặt đỏ tim run.
Tuy nhiên, không bao lâu sau, cậu ta lại quay người lại, gõ gõ lên bàn của Giản Niệm: "Chị Ninh sao vậy? Chẳng lẽ dì cả đến ư?"
Triệu Dược ở một bên nghe vậy, ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu với cậu ta: "Tớ nói này Tɧẩʍ ɖυ, một thằng con trai như cậu lại quan tâm đến dì cả của chị Ninh, không phải là không thích hợp sao? Hơn nữa, một thằng con trai như cậu lại chạy đi gặp một anh chàng đẹp trai là sao? Nói thật đi, cậu thích con trai phải không?"
"Cái rắm, xu hướng của tớ rất bình thường, tớ sợ đắc tội với chị Ninh không đúng lúc, hiểu chưa?" Có trời mới biết, trong mấy ngày đặc biệt của đối phương, ngay cả lũ chó trên đường cũng phải đi đường vòng.
Triệu Dược: "Vậy gặp anh chàng đẹp trai kia là sao?”
"Tớ làm như vậy để bái kiến
học thần." Tɧẩʍ ɖυ cho đối phương ánh mắt "không hiểu biết".
Giản Niệm ngồi cùng bàn với Lục Ninh vừa đeo tai nghe vừa múa bút thành văn, bị Thẩm Dược gõ xuống bàn cắt ngang, cô ấy lấy tai nghe ra, ngẩng đầu lên, nghe thấy hai người đang nói đến anh chàng đẹp trai nào đó, lập tức có hứng thú, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Các cậu đang nói đến anh chàng đẹp trai nào vậy? Anh chàng đẹp trai đó ở đâu? Có đẹp trai như anh ba của chúng ta không?"
Thẩm Dược: “Nghe nói rất đẹp trai, học cùng trường cấp 2 với hoa khôi lớp bên cạnh. Trước đây hoa khôi từng tỏ tình với cậu ta, nhưng bị cậu ta từ chối rồi.”
"Hoa khôi lớp bên cạnh? Chính là áo lông cừu kia... À không, Dương Dung San? Không phải cậu ấy thích anh ba của chúng ta sao?" Giản Niệm hóng hớt hỏi.
Thẩm Dược: "Chắc là bị từ chối rồi nên yêu người khác!"
Cuối cùng, cậu ấy nhìn Giản Niệm từ trên xuống dưới, nói thêm: "Con gái các cậu giỏi thay đổi thật."
Người kia trợn mắt, tức giận nhìn lại: "Làm như các cậu một lòng lắm. Phải rồi, bạn gái mới của cậu tuần trước thế nào rồi? Sao hai ngày nay tớ không thấy cậu ấy?"
Tɧẩʍ ɖυ: "Chia tay rồi!"
Giản Niệm: "Đồ cặn bã!"
Nghe thấy tiếng ríu rít bên tai, Lục Ninh cau mày nói: "Ồn ào quá!"
Hai người nhìn nhau, lập tức ngậm miệng!
Nhưng một lát sau, Tɧẩʍ ɖυ nhịn không được thấp giọng hỏi: "Chị Ninh, đêm qua chị đi ăn trộm à?"
Cô gái vốn đang gục trên bàn mở mắt ra, ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt trong sáng và quyến rũ, rõ ràng là hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại tình cờ xuất hiện trên cùng một khuôn mặt. Đuôi mắt cô gái hơi đỏ, rõ ràng là đang mệt mỏi, giọng nói vừa mới tỉnh lại mềm mại đến tận xương tủy: "Không có, hôm qua tớ chuyển đến nhà mới, lạ giường nên ngủ không ngon!"
"Ninh Ninh, cậu chuyển đến nhà mới sao?" Giản Niệm cắn bút nhìn sang.
"Ừm!"
Ba ngày trước, mẹ cô đã lĩnh chứng với một người đàn ông mà bà ấy mới quen chưa đầy một tháng, hai mẹ con chuyển đến nhà ba dượng là chuyện đương nhiên.
Hôm qua là ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới nên đêm qua cô ngủ không ngon.
Mẹ của Lục Ninh là một luật sư, nổi tiếng là người nhanh nhẹn và quyết đoán, thời gian đều tính từng giây, những cuộc hôn nhân chóng vánh như vậy, cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Chỉ là cô lạ giường, luôn phải mất một thời gian dài để thích nghi với nơi ở mới.
Lần cuối cùng cô lạ giường là khi ba mẹ cô ly hôn, cô và Đường Lệ dọn ra khỏi nhà.
Tính khí của Lục Ninh hoàn toàn trái ngược với mẹ cô. Cô là kiểu người chậm nhiệt, nhìn có vẻ không nóng không lạnh, nhưng thực tế cô rất có chủ kiến. Khi không nói, cô trông giống như một con thỏ trắng vô hại.
Đôi mắt trong veo nhìn qua, ngay cả những ngôi sao cũng sẵn lòng hái cho cô.
Nghe nói, lúc cô mới ba tuổi, mẹ cô đã cho cô đi học judo, vì khi còn nhỏ cô quá ngoan, bà sợ cô bị bắt cóc.
Tuy nhiên, nếu thực sự coi cô như một con thỏ trắng thì thật là sai lầm. Người lúc trước cho rằng cô xinh đẹp, chặn đường cô đi, giờ vẫn còn băng bó trên cánh tay.
Tan học, Giản Niệm hận không thể kéo Lục Ninh ra hành lang.
Lục Ninh ngáp một cái, hai giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên hàng mi dài, thấy chàng trai mặc áo trắng quần đen đi về phía mình, cô không khỏi giật mình: Trùng hợp vậy sao?
Khi chàng trai đi ngang qua hai người, cậu ta nhìn Lục Ninh, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc mơ hồ, nhưng cũng không nói gì, cứ như vậy đi ngang qua hai người họ.
Sau khi đối phương đi xa, cô nghe thấy tiếng gào của người bên cạnh: "Đẹp trai quá!"
Đôi mắt Giản Niệm sáng lên, vừa cắn cây kẹo mυ'ŧ vừa mạnh dạn nói: “Đợi tớ hạ cậu ấy, một ba năm thuộc về tớ, hai bốn sáu thuộc về cậu."
Lục Ninh: "...Không cần, cậu cứ giữ cho mình đi!"
“Chậc, tớ biết cậu đã có anh ba rồi.” Giản Niệm quay người lại, cười xấu xa nói với cô.
Lục Ninh mím môi nói: "Đừng gán ghép tớ với cậu ta."
"Sao vậy? Anh ba lại chọc giận cậu à?"
“Không có!” Nhắc đến người nào đó, khóe mắt cô hiện lên một tia tức giận. Đuôi mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, khiến khuôn mặt như vẽ của cô càng thêm nổi bật.