Sau Khi Đá Bay Trúc Mã, Tôi Được Hotboy Trường Yêu Chiều

Chương 2: Em trai ngoan.

"Ồ--"

Tɧẩʍ ɖυy Nhất đột nhiên mở mắt, chợt tỉnh lại.

Trời đã sáng, nắng chiếu khắp giường, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại ở đầu giường.

Bảy giờ bốn mươi phút.

Màn hình đang dừng lại ở giao diện trò chuyện WeChat với ai đó tối qua, tin nhắn gửi đi mới nhất có một dấu chấm than lớn màu đỏ, cùng với một dòng chữ nhỏ màu trắng nhắc nhở bên dưới:

[ JZY đã bật xác minh bạn bè. Bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè. Bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi bên kia xác minh xong. ]

Tɧẩʍ ɖυy Nhất ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại một lúc, vừa định ném điện thoại sang một bên, màn hình đột nhiên sáng lên.

...

Tháng 10 ở thành phố Z, nắng vẫn như thiêu đốt.

Trong một quán cà phê gần đại học Thành Phụ, có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau.

“Thật sự chia tay rồi à?” Thẩm Đàn kinh ngạc nhìn cô gái đối diện.

"Ừm!" Tɧẩʍ ɖυy Nhất đổ một lúc ba túi đường vào cốc cà phê rồi ngừng động tác trên tay.

Thẩm Đàn thấy ê răng, che che quai hàm nói: "Lần này là vì cái gì?"

Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhếch môi, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: "Tớ không muốn chiều chuộng cậu ấy nữa!”

Thẩm Đàn nhướn mày, ngạc nhiên nhưng không ngạc nhiên, đưa cà phê đã khuấy đều lên môi, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: "Tớ đã bảo từ lâu rồi, tên nhóc đó không đáng tin cậy, lông còn chưa mọc đủ, cứ học tán tỉnh các em gái, đáng ra ngày trước cậu không nên đồng ý cậu ta."

Tɧẩʍ ɖυy Nhất ngước mắt lên, nhìn chị họ kiêm bạn thân của mình, nhẹ giọng nhắc nhở: "Trước đó cậu không nói như vậy."

Tɧẩʍ ɖυy Nhất có một trúc mã, người đó đẹp trai, cao một mét tám, có đôi chân dài, trông giống như nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân. Vì nhỏ hơn Tɧẩʍ ɖυy Nhất mấy tháng nên sau khi hai người yêu đương, Thẩm Đàn đã trêu chọc không ít lần.

Lúc đó Thẩm Đàn nói là: "Một năm tốt lành, một năm tuyệt vời, ban ngày gọi chị, ban đêm gọi chị...”

Khụ......

Chỉ một thời gian ngắn trôi qua, cô ấy đã lật lọng rồi!

Thẩm Đàn nhướng mày, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn cô rồi nói: "Không phải tớ đang an ủi cậu sao? Chẳng lẽ cậu muốn nghe tớ khuyên hai người quay lại à?"

"Có chết cũng không quay lại!" Cô gái họ Thẩm đột nhiên lộ ra ánh mắt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

Có bạn trai nhỏ tuổi hơn mình, thích gọi mình là chị và rất ham chơi là trải nghiệm như thế nào?

Tɧẩʍ ɖυy Nhất: Ngực là ngực thật, chó cũng là chó thật.

Đi chơi không đến gặp cậu ta ngay, cậu ta sẽ tức giận; mãi không trả lời tin nhắn của cậu ta, cậu ta sẽ tức giận; cuối tuần không dành thời gian cho cậu ta, cậu ta sẽ tức giận... Tóm lại, không làm theo ý muốn của cậu ta thì cậu ta sẽ tức giận.

Lần này còn táo bạo hơn, chỉ vì hôm qua cô có việc nên không đến xem cậu ta thi đấu, tên kia trực tiếp tức giận, kéo cô vào danh sách đen.

Chưa thấy bạn trai nhà ai cư xử hơn người kia.

Tɧẩʍ ɖυy Nhất không khỏi khâm phục tính tình tốt của mình!

Nghĩ đến chiếc đồng hồ cô vừa nhìn thấy trong vòng bạn bè, Tɧẩʍ ɖυy Nhất nghiến chặt răng hàm, trong mắt phun ra ánh lửa. Cô bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm lớn để hả giận.

Khụ khụ, hình như quá ngọt rồi!

Thẩm Đàn nhìn chằm chằm cô em họ đối diện, đánh giá một phen, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn gần như trong suốt, chiếc mũi thẳng tắp, lông mi dày và dài, đôi mắt to ngập nước. Nhưng lúc này, trong mắt cô lại đầy vẻ khó chịu.

Ừm, mất đi một cô gái xinh đẹp như này thì đó chính là tổn thất của đối phương.

Thẩm Đàn đặt cốc cà phê trong tay xuống, an ủi đối phương: "Được rồi, chỉ là chia tay thôi mà? Trong quá trình trưởng thành, ai mà chưa từng trải qua vài mối tình thất bại? Đi thôi, chị đây sẽ dẫn cậu đến một nơi tốt."

Gần đại học Thành Phụ không chỉ có nhiều khách sạn mà còn có nhiều quán bar.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Đàn gọi người phục vụ: "Một ly Margarita và một ly nước trái cây, cảm ơn!”

Cô gái đối diện ngước mắt lên, không vui nói: "Cậu đưa tớ đến quán bar mà chỉ mời tớ uống nước trái cây thôi à?”

Thẩm Đàn hơi nhướng mày: "Trẻ vị thành niên không được uống rượu. Tớ dẫn cậu đi xem anh chàng đẹp trai, không phải để mua say."

"Chỉ hơn người ta mấy tháng thôi mà." Cô gái lẩm bẩm.

"Nhưng vẫn là trẻ vị thành niên." Thẩm Đàn khách khí nhắc nhở cô.

Cô gái phồng má, lầm bầm rồi ngậm miệng lại.

Quán bar được mở gần đại học Thành Phụ, rất nhiều sinh viên làm việc bán thời gian ở đây.

Thẩm Đàn vừa nói vừa hất cằm, ra hiệu cho cô nhìn về phía quầy bar: "Thấy người bên kia thế nào? Chân dài mét tám, ngoại hình ít nhất cũng phải 98 điểm, nhìn hơi gầy, tớ cá là người này có cơ bắp."