Chương 5: Người chiến thắng thật sự
“Chị Giang…”
Căn phòng ngủ được thiết kế đơn giản mang lại cảm giác thoải mái cho người ở, nằm trên chiếc giường lớn Trang Nhã Nghiêm nhỏ giọng gọi lên một tiếng thân mật. Nàng hướng mắt nhìn về phía cửa phòng.
Giang Mị Vân đẩy cửa đi vào trong, vừa hay nhìn thấy Trang Nhã Nghiêm đã tỉnh.
Cái gọi chị Giang này chung quy khiến Giang Mị Vân không hài lòng.
Lần theo tiếng gọi, Giang Mị Vân ngồi lên khoảng trống trên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Trang Nhã Nghiêm, ôn nhu nói.
“Quen biết nhau đã lâu, em có thể gọi thẳng tên của tôi. Đừng gọi tôi một tiếng là chị Giang, như vậy nghe rất xa cách.”
Trang Nhã Nghiêm cổ họng khô rát, nàng thều thào ngỏ ý bản thân muốn uống nước.
Bờ môi của nàng mấp máy nhưng không phát thành tiếng. Tựa như hiểu rõ Trang Nhã Nghiêm cần gì, người đứng đầu Giang thị cũng rất biết cách làm người khác rung động.
Với tay lấy chiếc cốc được để sẵn trên bàn, Giang Mị Vân hé miệng nuốt xuống một ngụm nước đầy, cúi đầu ngậm lấy bờ môi Trang Nhã Nghiêm.
Trang Nhã Nghiêm như bị khát nước lâu ngày, trong cơn mê man nàng tiếp nhận đôi môi của Giang Mị Vân.
Theo sự cảm dỗ của du͙© vọиɠ, cơ thể hai người dần mất kiểm soát từ từ ngã xuống giường.
Người đứng đầu Giang thị điên cuồng mυ'ŧ lấy đôi môi căng mọng của người nằm dưới, đánh giá môi nàng có vị ngọt từ quả anh đào.
Chiếc ga giường bị hai tay của Trang Nhã Nghiêm nhàu nát, liền mất đi sự phẳng phiu vốn có của nó.
Nàng thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ do Giang Mị Vân đem đến.
Bọn họ cứ thế điên cuồng hôn lấy nhau, mãi đến khi Giang Mị Vân nhận thấy hơi thở của người nằm dưới thân mình dần trở nên yếu ớt, cô mới buông lỏng đôi tay ra.
Nhưng dường như Trang Nhã Nghiêm vẫn chưa thoã mãn, nàng vô thức lấy tay che miệng, ánh mắt mê hồn nhìn Giang Mị Vân, cầu xin.
“Mị Vân, em muốn nữa.”
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu thẳng lên cơ thể cả hai, Giang Mị Vân khó kiềm được bản thân muốn ngắm nhìn người nằm dưới. Trang Nhã Nghiêm ngày thường đã rất đẹp nhưng khi nàng được ánh trăng chiếu rọi vào, mọi thứ đẹp đẽ trên đời này có vẻ đều sẽ bị lu mờ bởi gương mặt của nàng.
Nhưng người thừa kế tập đoàn Giang thị không yêu Trang Nhã Nghiêm vì vẻ ngoài, mà vì nàng ta chính là định mệnh trời ban của Giang Mị Vân.
Cố nhịn cảm xúc nóng ran tựa như lửa đốt trong người, Giang Mị Vân khẽ hôn lên trán Trang Nhã Nghiêm, dịu dàng nói với nàng.
“Như vậy là được rồi, cứ tiếp tục nữa e rằng tôi sẽ không lường trước được việc tiếp theo tôi sẽ làm với em đâu.”
Giang Mị Vân nói thêm.
“Mừng là em đã kêu thẳng tên tôi. Ngủ đi, mai tôi sẽ làm bữa sáng cho em.”
Sau khi xác nhận Trang Nhã Nghiêm đã đi vào giấc mộng, Giang Mị Vân mới yên tâm rời đi.
Đợi Giang Mị Vân đi khuất, Trang Nhã Nghiêm từ trên giường tỉnh dậy, nàng khẽ động tâm.
“Mình đã cùng chị Giang hôn môi? Đáng lý mình phải đẩy chị ấy ra nhưng mà cảm giác đó…”
Trang Nhã Nghiêm đỏ mặt, nàng trùm chăn quanh người, ngại ngùng không biết ngày mai phải đối mặt với Giang Mị Vân ra sao.
Phía bên người đứng đầu Giang thị cũng không khá hơn là bao, Giang Mị Vân sau khi rời khỏi phòng ngủ của Trang Nhã Nghiêm, cô liền nhanh chóng trở về phòng riêng.
Khoá chặt cửa lại, Giang Mị Vân ngăn cho thú tính trong người bộc phát, hàng vạn du͙© vọиɠ tại nơi thâm sâu không ngừng gào thét, Giang Mị Vân chỉ có thể nhẫn nhịn đến lúc bầu trời sáng trở lại.
“Mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến em ấy!”
-----
Trời tờ mờ sáng, Trang Nhã Nghiêm uể oải đi vào trong bếp, nàng bị đánh thức bởi mùi hương hấp dẫn phát ra từ phía nhà bếp.
Giang Mị Vân rất khéo trong việc nấu ăn, suốt hơn hai tháng qua Giang Mị Vân liên tiếp là người xuống bếp, Giang Mị Vân chưa bao giờ để nàng nấu ăn dù chỉ là một ngày.
“Mị Vân, chị cứ nấu ngon như thế, đảm bảo em lại béo lên thêm vài lạng.”
Người ở trong bếp nghe cô nói thế liền cười.
“Tôi chính là đang vỗ béo em!”
Trên bàn chất đầy những món ăn khoái khẩu của Trang Nhã Nghiêm, điều này khiến nàng bất ngờ hết thảy.
“Như này là quá nhiều rồi!!”
Gắp từng thức ăn có trên dĩa vào bát của Trang Nhã Nghiêm, Giang Mị Vân hướng nàng, hỏi.
“Hôm qua em có nhớ gì không?”
Trang Nhã Nghiêm đột nhiên dừng đũa, hai người mắt đối mắt nhìn nhau, vài phút sau nàng bèn mở miệng.
“Không nhớ, chỉ thấy chính mình khi tỉnh lại quần áo có chút xộc xệch.”
Nói xong Trang Nhã Nghiêm liền cắm cúi ăn đống thức ăn do Giang Mị Vân gắp đến. Khi Trang Nhã Nghiêm ngước lên nhìn Giang Mị Vân lần nữa, nàng nhìn thấy Giang Mị Vân vậy mà đang cười.
Xấu hổ quá đi mất!!!
Giang Mị Vân thừa biết Trang Nhã Nghiêm nói dối, không muốn thừa nhận chuyện ái muội mà cả hai người làm vào đêm qua. Giang Mị Vân cũng không trêu chọc Trang Nhã Nghiêm nữa.
Ngược lại bản thân đang mừng thầm trong bụng, Trang Nhã Nghiêm không có xu hướng bài xích cô.
-----
Tin tức được phát trên ti vi lập tức trở thành tâm điểm chú ý của hai người. Bên trên màn hình, biên tập viên thuật lại toàn bộ chi tiết đêm chung kết tìm ra giọng ca tài năng do thành phố A tổ chức.
Trang Nhã Nghiêm, người xếp vị trí á quân mới thật sự là người thắng cuộc và Đỗ Cẩm Tú quán quân cuộc thi ca hát, lại bị lộ ra bằng chứng việc cô ta mua chuộc ban giám khảo.
Chiết xuất từ đoạn video do một phóng viên đưa tới, các netizens đã vô cùng phẫn nộ khi phát hiện, vào trước đêm diễn ra cuộc thi Đỗ Cẩm Tú ăn mặc gợi cảm sánh vai cùng một người lạ mặt đi vào khách sạn.
Người lạ mặt không ai khác chính là giám khảo cuộc thi doanh nhân Tống Nhược Thanh, bức xúc hơn nữa là bà đã có vợ và hai con.
“Nói đi, cô có cảm nghĩ gì về việc cặp kè với người đã có vợ!?”
Một phóng viên từ toà soạn Phát Hùng đưa ra câu hỏi, Đỗ Cẩm Tú tỏ thái độ bất hợp tác và khó chịu ra mặt khi các phóng viên cứ ồ ạt, dí sát micro vào miệng ả.
“Các người mau cút hết ra khỏi đây! Tống Nhược Thanh tự tìm đến tôi, bà ta làm được thì bà ta tự gánh lấy, tôi không liên quan.”
Liên tục bị các phóng viên dò hỏi, Đỗ Cẩm Tú tức giận, lớn tiếng mắng. Theo như trong miệng Đỗ Cẩm Tú, cô ả không phủ nhận việc mình lên giường với doanh nhân Tống Nhược Thanh để giành chiến thắng.
Trang Nhã Nghiêm trong miệng còn ngậm miếng chả rán, nàng quay đầu nhìn Giang Mị Vân.
“Chị Mị Vân, chuyện này…?”
Giang Mị Vân không trả lời Trang Nhã Nghiêm, chỉ tập trung ăn những thức ăn của nàng dùng không hết.
Bất ngờ trợ lý Vương xông đến trước mặt hai người, một mạch xổ tràng.
“Hai người xem tin tức gì chưa, Đỗ Cẩm Tú rớt đài rồi! Kể từ hôm nay cô Trang liền trở thành nữ minh tinh được người dân Liên Bang săn đón!!!”
Mắt thấy trợ lý Vương làm quá vấn đề, Trang Nhã Nghiêm khua tay.
“Làm gì đến mức đó, trợ lý Vương thật biết cách phóng đại.”
Vương Cẩn Xuyến thấy Trang Nhã Nghiêm bộ dạng không tin, liền bước tới bật tin tức khác được phát trên ti vi. Lần này biên tập viên đưa tin, Trang Nhã Nghiêm được tập đoàn Vạn Hồng ngỏ ý muốn ký hợp đồng hợp tác, muốn nàng đầu quân trở thành gà nhà của công ty bọn họ.
“Là công ty Vạn Hồng đó Nhã Nghiêm!!!”
Việc thông não cho Trang Nhã Nghiêm hiểu là một điều khó khăn với trợ lý Vương, phải mất một lúc sau Vương Cẩn Xuyến mới quay lại dáng vẻ như ngày thường.
Từ lâu nàng đã nghe qua từ miệng của Giang Mị Vân, công ty Vạn Hồng đó vô cùng lớn mạnh và chỉ xếp thứ hai sau tập đoàn Giang thị nhưng không phải Trang Nhã Nghiêm không hiểu ý trợ lý Vương muốn nói, mà kì thực phải thừa nhận rằng nàng ghét việc người của Vạn Hồng từng có ý muốn kết đôi với Giang Mị Vân.
“Tôi chưa có ý định sẽ trở thành ca sĩ và cũng không có dự định gia nhập công ty đó!”
Chiếc điện thoại đời mới của Trang Nhã Nghiêm liên tục xuất hiện những tin nhắn và điều làm nàng không ngờ đến là phó giám đốc của công ty Vạn Hồng gửi tin nhắn cho nàng.
“Phó giám đốc Trịnh:
Cô Trang thân mến!
Chúng tôi đã xem buổi trình diễn của cô và đã thật sự bất ngờ trước giọng hát lẫn biểu cảm của cô trên sân khấu. Tôi xin thay mặt tập đoàn Vạn Hồng gửi thư mời đến cô Trang Nhã Nghiêm.
Vào sáng ngày mai lúc 10 giờ, bên phía chúng tôi có một buổi phỏng vấn trực tiếp và chúng tôi đặc cách để cô phỏng vấn ở văn phòng phó giám đốc. Hi vọng sẽ được gặp mặt cô vào văn phòng chính nằm ở tầng thứ 16.
Chúc cô một ngày thật vui vẻ và an lành, thân!”
Dòng tin nhắn được soạn khá bài bản và không có gì đáng lưu tâm nhưng dòng chữ “bắt buộc cô phải tới” được đối phương gửi đến, làm Trang Nhã Nghiêm nhất thời lo lắng.
Giang Mị Vân cuối cùng cũng dùng xong bữa sáng, thấy Trang Nhã Nghiêm có điểm ưu phiền cô liền ra hiệu với trợ lý Vương.
“Ngày mai cô cứ đi cùng cô ấy, tôi muốn xem thử bọn họ muốn bày trò gì với người của tôi.”