Tối nay, tất nhiên không bình thường chút nào, những nam sinh không phải đi học buổi tối, trong bóng tối cũng phấn khích hú hét, giống như lũ người sói mỗi khi trăng tròn, không ngừng gào thét.
Bên ngoài gió thổi dữ dội, sấm sét vang trời, kể chuyện ma tất nhiên là một lựa chọn rất hợp hoàn cảnh.
Bốn người co ro trong chăn, thay phiên kể chuyện, cố ý hạ thấp giọng nói xuống, mờ mờ ảo ảo vang lên trong bóng tối, cùng với câu chuyện kinh dị dần dần được mở ra, càng thêm vài phần rợn người, khiến ai cũng cảm thấy rùng mình.
Câu chuyện rất xưa cũ, thực ra không đến mức quá đáng sợ, quan trọng là bầu không khí do tâm lý tự tạo ra, lúc này nếu đột nhiên có âm thanh gì đó phát ra, thực sự rất dễ làm người ta giật mình.
Hoàng Thiệu thích giả thần giả quỷ, kể chuyện còn phải chiếu đèn điện thoại lên cằm mình, ánh sáng rọi thẳng vào khuôn mặt, lúc tỏ lúc mờ lại cố tình phát ra tiếng cười quái dị, đến đỉnh điểm của câu chuyện, đột nhiên hét lên một tiếng...
Ký túc xá lặng lẽ đến kỳ lạ, không ai hưởng ứng.
“Đồ thần kinh.”
“Đồ ngốc.”
“Đồ ngu.”
Ba người còn lại đều rất nhiệt tình mắng cậu ta. Hoàng Thiệu chu môi, rất không hài lòng, lộ ra vẻ mặt bất mãn, hứ một tiếng: “Không vui chút nào, các cậu chẳng có phản ứng gì, Tiểu Tân đâu? Sao cậu cũng không sợ chút nào vậy?”
Tiêu Vũ Tân nằm trên giường dưới của Khương Dương, trong bóng tối không thể thấy rõ biểu cảm của cậu ta. Cậu ta mím chặt môi, tay giấu trong chăn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy kính, nghiêm túc nói: “Đều là giả, có gì mà phải sợ. Ngược lại cậu, đừng nghịch ngợm, coi chừng té xuống.”
Hoàng Thiệu ngồi trên giường đối diện, bám vào lan can sắt nhìn xuống, phát hiện Tiêu Vũ Tân vẫn đeo kính, thắc mắc nói: “Tối rồi, sao cậu còn đeo kính, đâu phải đang học.”
Tiêu Vũ Tân lấp lửng nói: “Thói quen rồi.”
Hoàng Thiệu chỉ buột miệng nói vậy, không có ý định hỏi thêm. Tiêu Vũ Tân thở phào, thực ra, cậu ta đeo kính là vì kể chuyện ma, nếu nhìn mờ mờ thì rất dễ tưởng tượng thêm, giống như chiếc áo treo ở mép giường Hoàng Thiệu, thoạt nhìn giống như có người đang treo lơ lửng.
Tiêu Vũ Tân sợ ma, chỉ là mọi người trong ký túc xá quá bình tĩnh, nói ra thì mất mặt, nên cậu ta không hé một lời.
Đến hơn nửa đêm, Tiêu Vũ Tân thấy gần đủ rồi, bộc lộ chút uy quyền của lớp trưởng, nói bọn họ nên yên lặng đi ngủ, mai còn đi học. Cả ký túc xá mới dần dần yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài câu đối thoại vang lên.
Đến một giờ sáng, hầu hết học sinh đã ngủ say, trong bóng tối của tòa nhà ký túc xá vang lên những tiếng thở nhè nhẹ, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy to của một vài bạn học nào đó.
Khương Dương nằm trên giường trên, không kiên nhẫn hất chăn, định lật người thật mạnh, nhưng nghĩ đến những người khác có thể đã ngủ, lại cố nén cơn bực bội.
Một giọng nói máy móc trong đầu đã liên tục nhắc nhở suốt nửa tiếng đồng hồ, làm cậu đau đầu như búa bổ, rất muốn đập đầu vào tường.
Hệ thống: Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Đắp chăn cho Tần Húc, thể hiện sự quan tâm giữa bạn bè với nhau, tránh ban đêm bạn bị cảm lạnh.
Lúc vừa nghe thấy, trong đầu Khương Dương hiện lên một câu to tướng “chết tiệt”.
Mình là mẹ cậu ta sao? Còn phải đắp chăn giúp cậu ta?!
Khương Dương đột ngột kéo chăn trùm lên đầu, cố gắng phớt lờ giọng nói khó chịu trong đầu, nhưng âm thanh đó không bị cản trở, xuyên qua toàn bộ màng nhĩ, liên tục xoay vòng vòng, lặp đi lặp lại, cứ như thể nếu cậu không hoàn thành, nó sẽ cứ nhắc mãi.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu nắm lấy lan can nhìn qua giường đối diện.
Ánh trăng lọt qua cửa kính ban công, chiếu xuống giường, rọi xuống sàn nhà, giúp cậu có thể nhìn lờ mờ, dáng ngủ của Tần Húc ngủ không tốt, đạp chăn sang một bên, nằm ngửa, chân tay dạng thành hình chữ X, đầu nghiêng một bên, vùi trong gối.
Ngủ như lợn chết.
Khương Dương càng nhìn càng tức, mình bị hệ thống làm phiền đến phát điên, còn cái tên này thì lại ngủ ngon lành!
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác ông trời bất công, muốn đá con lợn này thức dậy ngay lập tức.
Sau khi suy nghĩ lợi hại một lúc, Khương Dương chỉ có thể tự thuyết phục mình, chỉ là đắp chăn thôi mà?
Chỉ cần phủ qua người là xong, mau chóng để hệ thống chó má im đi mới là chuyện quan trọng nhất.
Cậu leo xuống giường, đứng trong bóng tối, trừng mắt nhìn cái tên kia một cái, sau đó quay người đi về phía ban công, thầm nghĩ, chỉ là nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, tiện thể đắp chăn cho cậu ta mà thôi, chỉ là tiện thể mà thôi!
Khương Dương đi đến trước cửa nhà vệ sinh, theo thói quen bật đèn lên, ánh sáng đột ngột làm cậu nheo mắt lại, sau đó mới nhận ra đã có điện trở lại.
Lúc này tâm trạng của cậu mới dịu lại đôi chút. Dù là cuối mùa hè tháng chín, nhưng ban đêm không bật điều hòa thì ngủ vẫn thấy dính dính, rất khó chịu.
Khương Dương mặc lại quần, ra ban công rửa tay, lúc tắt đèn nhà vệ sinh, vô tình nhìn ra ngoài tường, thấy một màn đen kịt, trong bóng tối không nhìn thấy gì.
Sống lưng cậu bỗng nhiên lạnh toát, bất giác nhớ lại câu chuyện ma lúc nãy, tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng kỳ quái và đẫm máu.
Lúc cậu vừa ấn công tắc đèn, bóng tối càng dày đặc hơn, cậu quay đầu muốn chạy về phòng ký túc, nhưng đằng sau lại đột nhiên vang lên một tiếng động, khiến cậu giật mình, tim đập thình thịch, bước nhanh qua cửa ban công, như thể chỉ cần vượt qua ranh giới này là an toàn rồi.
Cậu hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại ra chuẩn bị bật điều hòa, lúc này mới chợt nhớ ra tiếng động vừa rồi có thể chỉ là tiếng nước nhỏ từ máy điều hòa bên ngoài, hoá ra chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
Một tiếng "tít" vang lên, điều hòa hoạt động, cánh quạt quay, thổi ra luồng gió mát lạnh, âm thanh không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh lại có vẻ quá ồn.
Khương Dương có chút lo lắng quay lại nhìn giường của Tần Húc, sợ làm hắn thức giấc, không thể làm chuyện tiếp theo. Trong lòng cậu cũng có hơi hối hận, biết thế đã đắp chăn cho hắn trước rồi mới bật điều hòa.
Nhưng cơ thể cậu cứng đờ, căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, phát hiện mọi người trong ký túc xá đều ngủ say, không có dấu hiệu thức dậy.
Khương Dương thở phào nhẹ nhõm, nhét điện thoại vào túi, chậm rãi, cẩn thận tiến đến giường của Tần Húc.
Đến gần hơn, dưới ánh trăng, Khương Dương có thể nhìn rõ gương mặt khi ngủ của đối phương.
Mái tóc đen rối bù che lấp hàng lông mày, nửa khuôn mặt vùi trong gối, có hơi biến dạng, miệng hé mở, phát ra tiếng thở đều đặn và kéo dài.