Hắn áp sát vào Trịnh Vi từ phía sau. Cô còn có thể nghe được cả tiếng cười nham hiểm của hắn ở bên tai.
Hắn ta rút các ngón tay ra và thay thế bằng vật trương phồng của mình, đâm thẳng 12 inch xuyên qua cái nơi chật hẹp của cô gái mà không hề có bất kì sự cảnh báo hay chuẩn bị nào.
Hắn gầm một hơi. Lúc này trông hắn không khác gì một con thú.
Trịnh Vi mím chặt môi. Mặt dù không thể phủ nhận rằng các giác quan của cô như muốn nổ tung nhưng cũng không khỏi cảm thấy nhục nhã.
“Hãy cầu xin tôi đi, hãy nói là muốn được chủ nhân lấp đầy. Cầu xin tôi đừng dừng lại.”
“Tôi sẽ không... nói những lời như vậy.”
Trịnh Vi ra sức phản kháng bằng chút lý trí còn giữ được.
“Câm mồm đi. Đây chỉ mới là khởi đầu, rồi tôi sẽ chỉ cho cưng biết nhiều thứ hay ho khác.”
Trước sự chống đối của Trịnh Vi, hắn càng trở nên điên tiết hơn.
“Cưng chỉ cần đầu hàng và chấp nhận số phận của mình. Không điều gì có thể thay đổi được sự thật rằng em đã thuộc về tôi đâu.”
Hắn Tiếp tục cưỡng ép cô một cách dã man.
Những giọt nước mắt của cô chỉ khiến hắn tiến xa hơn, thúc đẩy ham muốn chiếm đoạt cô một cách hoàn toàn.
Trịnh Vi không ngừng van xin, nhưng hắn vẫn mảy may dày vò cơ thể nhỏ bé, phớt lờ lời cầu xin thương xót của cô.
Bây giờ cô như một món tài sản của hắn, sẽ không có bất cứ sự thương xót nào được thể hiện.
“Nói đi... nói rằng em là của tôi.”
Hắn cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói ấy. Như mong muốn cô cũng phải thừa nhận điều này.
Người đàn ông tiếp tục hành hung, đẩy cô gái đến bờ vực bất tỉnh.
“Hãy gϊếŧ tôi đi.”
Trịnh Vi không thể chịu được nữa, cô cầu mong được chết ngay lúc này.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Trịnh Vi khi cô ấy cố gắng hét lên một cách tuyệt vọng nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Một khoảng dừng xảy ra khi hắn ta nhìn xuống hình dáng bất lực của Trịnh Vi, nhìn cô đấu tranh chống lại những xiềng xích đang giữ cô đứng yên. Đối với hắn mà nói, cảnh tượng này tuyệt hơn bao giờ hết, đến mức khiến hắn phải ngẫn ra.
Sau đó như chợt tỉnh, hắn ta lại tiếp tục nhịp độ, xua đuổi mọi suy nghĩ khỏi tâm trí cô ngoại trừ đau đớn và xúc cảm mà hắn mang lại.
Trịnh Vi ngã khụy, nằm áp mặt xuống sàn nhà.
Biểu cảm của kẻ bắt cóc thay đổi nhanh chóng, chuyển từ tiếng cười ác độc sang niềm vui thuần khiết.
Hắn đưa tay ép chặt hai má, buộc cô mở tròn miệng để có thể dễ dàng cho hai ngón tay vào bên trong.
Nước dãi Trịnh Vi ứa ra, chảy xuống bên mép.
Hắn mỉm cười tàn bạo khi nhìn cô vặn vẹo dưới chân hắn.