“Haha. Em muốn thoát khỏi tôi đến thế sao?”
“Còn có thể khác à?”
Hắn ta cười lớn, âm thanh khàn khàn vang vọng trong không gian u ám.
“Em làm tôi cười chết mất thôi. Nhưng nghiêm túc mà nói, kẻ đó là ai? Đẹp trai không? Cao hay gầy? Tóc ngắn hay dài? Hay là... đầu hói?”
“Khôn hồn thì thả tôi ra ngay lập tức.”
“Không không không không...” Hắn đưa bàn tay gân guốc siết chặt cổ Trịnh Vi, đôi mắt như muốn xuyên thấu vào tâm hồn cô. “Nói cho tôi nghe, khuôn mặt anh ta trông thế nào?”
“Đương nhiên là đẹp trai hơn tên khốn trước mặt tôi gấp vạn lần.”
“Ahahahaha! Thật vậy sao?”
Hắn buông tay khỏi cổ Trịnh Vi nhưng vẫn giữ một cánh tay mạnh mẽ ôm siết eo cô, từng lời nói ra như rót độc dược vào tai.
“Nói cho tôi nghe, cơ thể anh ta đẹp thế nào so với tôi? Về cơ bắp của anh ấy, hay về cơ bụng...” Vừa nói, hắn vừa mơn trớn vuốt ve eo của Trịnh Vi, làm cô rùng mình kinh tởm.
Trịnh Vi hất mạnh vai, cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình. “Tránh xa tôi ra, đồ khốn.”
Hắn ta cười nham hiểm, ánh mắt đầy sự chế giễu. “Em biết là em sẽ không đủ sức chống lại tôi, đúng không?”
“Cứu tôi với! Có ai nghe thấy tôi không?” Trịnh Vi hét lên, hy vọng yếu ớt rằng ai đó sẽ nghe được tiếng kêu cứu và đến giải thoát cho cô.
Hắn ta lùi lại, cười lớn, đầy khinh miệt.
“Có ai mau đến cứu người đây này!”
Hắn ta nhại lại tiếng kêu của Trịnh Vi, sau đó thong thả ngồi sát lại lần nữa.
“Em thật sự tin rằng có ai đó sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của em ở đây sao?”
Những lời nói của hắn khiến Trịnh Vi chìm trong tuyệt vọng.
Cô biết, nếu chọc giận hắn, bản thân sẽ càng gặp bất lợi. Thôi thì đổi kế, cô đổi giọng, trở nên đáng thương hơn.
“Làm ơn... đừng làm điều tồi tệ với tôi. Hãy thả tôi ra, tôi có thể cho anh tiền. Tôi sẽ không hé răng lời nào cả. Làm ơn mà.”
“Tiền à? Hiện tại em có bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông đưa một ngón tay lên môi dưới, gõ gõ như suy ngẫm.
“Để xem nào... 100, 200, 500, hay là nhiều hơn?”
Hắn ta cười khẩy, ánh mắt tinh nghịch như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới.
“Nếu tôi muốn, tôi có thể dễ dàng lấy mọi thứ từ em, chiếm hữu em. Nhưng nếu em không chịu ngoan ngoãn hợp tác...”
Hắn quay lưng, bước vào bóng tối dày đặc. Trịnh Vi im lặng dõi theo, tai nghe thấy tiếng kim loại lạnh buốt va vào nhau.
“Nếu em quá ồn ào hoặc chống đối tôi... em biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không?”
Hắn trở lại với con dao lạnh lùng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Trịnh Vi sợ hãi đến cứng đơ cả người, không dám nói thêm lời nào nữa.