Phòng của Nặc Bảo được sắp xếp ở tầng hai, ngay cạnh phòng của Chu Yến An.
Kể từ khi biết có một cô bé đáng yêu sắp tới nhà mình, Ninh Thiên Chân đã bắt đầu trang trí.
Một căn phòng công chúa xinh đẹp, thỏa mãn tất cả những tưởng tưởng khi có con gái của bà.
Chu Yếu An nhìn quanh căn phòng toàn màu hồng, không cần phải nói cũng biết, trong lòng cảm thấy chán ghét.
Nhìn một cái thôi cũng thấy chói mắt rồi.
Nhưng nó lại phù hợp với thẩm mỹ của màn thầu xấu xí, cả hai đều cực kỳ xấu xí!
Kể từ khi trong nhà có thêm một "em gái", Chu Yếu An đã sống trong khổ sở.
Cặp phụ huynh vô lương tâm đó nhìn thấy anh là không vừa mắt, ở nhà, ngay cả việc thở cũng là sai.
Đôi khi anh không thể không nghi ngờ, phải chăng hai người này đang tìm lý do để đuổi mình ra ngoài không?
Sáng sớm, Chu Yếu An ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu.
Ở đầu cầu thang, anh gặp phải màn thầu xấu xí. Hôm nay cô không mặc váy công chúa màu hồng mà mặc một chiếc áo babydoll màu trắng còn xấu hơn trước.
Hai búi tóc trên đỉnh đầu cũng chẳng thấy đâu, tóc xoã xuống, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô càng trắng hơn.
Chu Yếu An phát hiện, tuy màn thầu xấu xí này xấu thật, nhưng làn da lại mềm mịn đến không ngờ.
Chậc!
Nó khiến mỗi lần anh lại gần là tay lại ngứa ngáy khó chịu.
Thấy Ninh Thiên Chân và Chu Thiếu Khâm đều không có ở đó, đúng là thời điểm thích hợp để ra tay, hừ, lúc này không bắt nạt thì còn chờ đến lúc nào nữa?
Chu Yếu An nheo mắt lại, nhanh chóng giơ tay ra, nhanh nhẹn véo má Nặc Bảo.
Gọi một cách hoa mỹ là: Tôi chỉ muốn nhìn thấy đối phương khóc!
Nặc Bảo chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì trên mặt cô đã in hai dấu tay đỏ chót.
Nó nổi bật trên làn da trắng như sứ, trông có phần hơi đáng sợ.
Ninh Thiên Chân bưng bữa sáng từ trong bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, bà lập tức tức giận, cầm lấy cây chổi bên cửa quát lên: "Chu Yếu An, con lại bắt nạt em gái, con qua đây cho mẹ, xem mẹ có đánh chết con không!"
Chu Yếu An có chút tội lỗi vân vê ngón tay.
Anh nhìn thoáng qua vết đỏ trên mặt màn thầu xấu xí.
Cô gái này được làm bằng đậu hũ à? Anh chỉ nhéo nhẹ thôi, ai biết mặt cô gái này lại yếu ớt như vậy?
Nhìn thấy cọp cái trong nhà chuẩn bị lao tới, Chu Yếu An xoay người bỏ chạy!
Ra ngoài rồi lại phát hiện, vì quá căng thẳng mà anh đã kéo theo cả màn thầu xấu xí ra ngoài.
Thấy cô bé đang nhìn mình bằng đôi mắt ngây thơ vô hại, cảm giác lo lắng trong Chu Yếu An lại trỗi dậy. Người thì cũng đã kéo ra ngoài rồi, không thể đưa về được nữa.
Biết đâu cọp cái đang đợi mình ở cửa.
Đúng vậy, anh chỉ sợ bị Ninh Thiên Chân dạy dỗ, chứ không phải muốn dẫn cái màn thầu xấu xí này ra ngoài.
Chu Yếu An hít sâu một hơi, cúi đầu, dùng giọng điệu đầy lòng nhân ái cảnh cáo Nặc Bảo: "Một lát nữa phải đi theo sát anh, đừng để lạc đường, anh bảo gì thì làm đó, không được khóc, không được chạy lung tung, nếu anh không cho nói thì không được phép nói, rõ chưa?"
"Em có thể không đi được không?" Đối diện với ánh mắt hung dữ của anh, Nặc Bảo yếu ớt hỏi.
Chu Yếu An lập tức đen mặt.
Khó khăn lắm anh mới có lòng tốt, muốn đưa cô ra ngoài tham quan, mà cái màn thầu xấu xí này lại dám không biết điều.
"Không đi thì thôi!" Chu Yếu An hất tay cô bé, tức giận bước đi.
Nặc Bảo mím môi, do dự một lúc, cuối cùng chọn không đi theo.
Mẹ Ninh đã nói lát nữa sẽ làm bánh táo cho cô ăn...
Nghĩ đến chiếc bánh táo giòn ngọt, Nặc Bảo không khỏi liếʍ môi.
Chu Yếu An đi được mấy bước thì thấy cái màn thầu xấu xí không đi theo mình, lập tức càng tức giận hơn!
Được lắm, nếu lần sau anh lại dẫn cô ra ngoài thì anh chính là thằng ngốc!