Trúc Mã Đẹp Trai Quẹo Về Nhà

Chương 5: Cậu có chắc mình đánh thắng cô ấy không?

Khi Sơ Nhất quay lại, cô nhìn thấy hai nam sinh đang đứng ở cuối hành lang.

Một người đẹp trai toả nắng.

Người còn lại, Sơ Nhất nhìn sang, hai mắt sáng lên.

Là một nam sinh xinh đẹp.

Sơ Nhất lục tung não cũng không tìm được một tính từ phù hợp.

Cô chỉ cảm thấy, đối phương chỉ đứng đó đã trở thành một phong cảnh.

Một số người sinh ra đã có khí chất thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả khi họ không làm gì, chỉ đứng đó.

Không thể nghi ngờ, Đường Cẩn chính là người như vậy.

Không biết tại sao, khi đối mặt với Kỷ Hàn, cô có thể tự tin nói những câu như tham quan nhà vệ sinh nam.

Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy chột dạ.

Khi Sơ Nhất nghĩ đến việc mình đi nhầm phòng vệ sinh nam, cùng với tất cả những lời mình nói lừa gạt Kỷ Hàn đều lọt vào mắt đối phương, gương mặt cô không khỏi khẽ co giật.

"Là đàn anh Đường và đàn anh Lâm." Kỷ Hàn đứng bên cạnh nhìn hai người kia với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Cậu biết họ?"

"Đường Cẩn và Lâm An Thuần, bọn họ là hai người nổi tiếng nhất ở trường chúng ta." Kỷ Hàn nhớ ra hôm nay cô mới chuyển đến nên giải thích cụ thể.

"Cậu nói người này chính là Đường Cẩn!" Khó trách, nhìn thấy bộ dáng này, các cô gái đều phát cuồng.

"Chờ một chút, cậu vừa mới nói, người bên cạnh anh ấy tên là gì? Chim cút? Chim nhỏ? Hahaha..."

Giọng nói của cô không hề nhỏ, cộng thêm tiếng vang trong hành lang, Lâm An Thuần lập tức có thể nghe rõ lời nói của cô, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Đường Cẩn nhớ, buổi trưa có người suy luận tên người khác, đảo mắt đã bị đối phương cười nhạo, khóe môi không khỏi nở nụ cười khả nghi.

Lâm An Thuần đang muốn tiến lên tranh luận với người nào đó, lại bị Đường Cẩn bên cạnh kéo lại: "Đã đến giờ vào lớp, đi thôi!"

"Con nhóc xấu xí, đừng rơi vào tay anh đây, nếu không anh đây sẽ làm nhóc đẹp mặt." Lâm An Thuần tức giận siết chặt nắm tay, vẻ mặt hung dữ nói những lời gay gắt.

"Cậu có chắc mình đánh thắng cô ấy không?" Đường Cẩn liếc cậu ấy một cái, nhàn nhạt nói.

Cái gì gọi là nói trúng tim đen?

Lâm An Thuần lập tức cảm thấy mình bị tổn thương vạn lần.

"Rốt cuộc cậu đứng về phía ai?" Lâm An Thuần tức giận nhìn anh.

"Tớ chỉ nhắc nhở sự thật thôi!" Đường Cẩn từ tốn nói, sau đó xoay người đi về phía lớp học của mình.

"Tớ cảm thấy cậu có gì đó không đúng lắm." Lâm An Thuần đuổi theo nói: "Thành thật khai báo đi, có phải cậu và cô gái đó quen nhau không? Hai người các cậu có quan hệ gì?" Đừng tưởng cậu ấy không biết, rõ ràng ánh mắt tên này nhìn đối phương khác với ánh mắt cậu ta thường nhìn người khác.

——

Buổi tối, Đường Cẩn vừa vào nhà, mẹ anh đã kéo anh vào phòng khách, chỉ vào hai cha con trên ghế sofa, nói: "Đây là chú Cố của con, là bạn cũ của ba con. Đây là con gái của chú ấy, Sơ Nhất. Đúng rồi, hôm nay con bé mới chuyển đến trường của con, sau này con phải chăm sóc con bé nhiều hơn nhé."

Đường Cẩn nhìn thoáng qua cô gái ngồi đoan chính, ngoan ngoãn trước mặt, yên lặng mỉm cười.

Chăm sóc? Anh không nghĩ cô sẽ cần.

Sơ Nhất cảm nhận được ánh mắt dò xét của anh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một cái. Trông rất đẹp trai, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, cô nhanh chóng hạ thấp tư thế, tiếp tục cư xử đúng mực.

Lão Cố nói, nếu cô biểu hiện tốt ở nhà chú Đường, buổi tối ông sẽ về nấu món sườn xào chua ngọt cho cô.

Khi nghĩ tới món sườn xào chua ngọt ăn kèm với nước súp đậm đặc.

"Sh——"

Sơ Nhất vô thức nuốt nước miếng. Tư thế ngồi trở nên đoan chính hơn. Tuy nhiên, đôi mắt to tròn không ngừng đảo tới đảo lui.

Bụng đói quá, Sơ Nhất cảm thấy mình cần phải giục lão Cố về nhà sớm mới được.